Cuộc sống lại quay về như bình thường, cô và Thẩm Lạc Dương rất hòa hợp, gần đây hai người luôn dính với nhau không rời.
Có một câu nói thế này: tiểu biệt thắng tân hôn, câu này nói rất đúng, hai người trải qua chia cách mới hiểu đối phương quan trọng với mình nhường nào.
Đôi khi, cãi nhau cũng là một phương thức xúc tiến tình cảm, bởi vì hai người ở chung không thể nào tránh được việc cãi nhau, nhưng cãi xong mọi thứ lại quay về như cũ, tình cảm còn có thể tăng lên.
Buổi chiều, lúc Hứa Kiều tan làm định đi tìm Thẩm Lạc Dương, lúc sáng anh đã nói tối này sẽ không ăn cơm ở nhà mà chở cô ra ngoài ăn.
Nhưng cô mới vừa ra khỏi cửa hàng liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới, là Trần Tịch Nhuế.
Cô không khỏi nhíu mày, cô ta đến đây làm gì, bây giờ cô nhìn cô ta không hề che dấu được sự chán ghét trong mắt mình, nhớ đến những lời nói dối của cô ta, còn cố ý châm ngòi ly gián, cô cảm thấy ghét cay ghét đắng.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Tịch Nhuế đã đi đến cạnh cô.
Cô nhìn cô ta một lượt nhưng không nói gì.
"Chúng ta có thể nói chuyện chút được không?"
"Không thể, chúng ta không thân đến vậy." Hứa Kiều không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
Đùa chắc. Cô và cô ta không thân quen đến nỗi đó đâu!
Trần Tịch Nhuế không có biểu cảm gì lớn, dường như đã sớm biết Hứa Kiều sẽ có phản ứng như vậy, vì thế cô ta hơi mỉm cười.
Hứa Kiều thấy nụ cười trên môi cô ta, cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Chẳng lẽ lời cô nói buồn cười lắm sao?
Do vậy cô không quan tâm nữa chuẩn bị rời đi, nhưng giây tiếp theo, lại bị Trần Tịch Nhuế kéo lại.
Trên cổ tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
Buông ra. Cô nói.
Cô vừa nói xong, Trần Tịch Nhuế cũng lập tức buông tay ra.
"Chắc hẳn Thẩm đại ca đã nói hết tất cả mọi chuyện với cô rồi."
Hứa Kiều không nói gì, cô xoay người, cười lạnh một tiếng. Lúc trước nếu Thẩm Lạc Dương không nói ra, có lẽ cô thật sự đã bị lừa, bây giờ ngẫm nghĩ lại, tâm cơ người phụ nữ này cũng thâm sâu vô cùng.
Cho nên? Cô lạnh lùng nhìn cô ta.
"Tôi biết bây giờ cô nhất định rất ghét tôi, tôi cũng biết chuyện mình làm là sai hoàn toàn, làm cô thấy ghét…"
"Đủ rồi, cô muốn nói chính là chuyện này à, nếu nói chuyện này thì tôi không muốn nghe, không có hứng thú…"
"Tôi phải rời khỏi nơi này."
Trần Tịch Nhuế ngắt ngang lời cô nói.
Hứa Kiều không nói nữa, cô hơi kinh ngạc, cô ta rời đi thì cứ đi, chứ nói với cô làm gì?
Sau đó thì sao?
Trần Tịch Nhuế dừng một chút,
"Tôi biết cô thật sự rất ghét tôi, chuyện tôi làm tôi cũng biết sẽ khiến người khác ghét mình thế nào, nhưng lúc đó tôi không khống chế được bản thân mình."
Hứa Kiều không nói gì, cô đang chờ Trần Tịch Nhuế nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!