Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

"Để tôi đi nhà vệ sinh với cô." Cô ta nói với cô.

Hứa Kiều ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.

Được. Cô cười.

Sau đó hai người cùng nhau đứng lên.

"Em đi vào nhà vệ sinh một chút." Hứa Kiều nới với Thẩm Lạc Dương.

Ừ, đi đi.

Trần Tịch Nhuế cùng Hứa Kiều đi vào nhà vệ sinh.

Hứa Kiều dùng nước thấm ướt khăn giấy một chút rồi lau váy mình.

Trần Tịch Nhuế đứng cạnh cô, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng và áy náy, xin lỗi.

"Thật sự ngại quá, tôi đã làm váy cô thành như vậy."

Hứa Kiều cúi đầu, động tác lau váy vẫn không ngừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười khẽ.

Một lát sau, cô ngẩng đầu.

Không sao. Giọng nói của cô rất bình thản.

Nghe thanh âm bình thản như vậy, Trần Tịch Nhuế không khỏi nhìn cô một cái, cô ta mơ hồ cảm giác được sự thay đổi của cô không còn giống như người lúc nãy nữa.

Ánh mắt của Hứa Kiều quá mức trực tiếp, làm cho cô ta cảm giác không biết nói gì, chỉ cần cô liếc mắt một cái cũng hiểu cô ta nghĩ gì, khiến cô ta có chút chột dạ, nhưng cô ta lại cảm thấy ánh mắt này quá mức quen thuộc.

Thật giống như... Thẩm Lạc Dương.

Cô ta theo bản năng dời tầm mắt đi, sau đó rút vài tờ khăn giấy.

"Tôi lau giúp cô cho."

Hứa Kiều duỗi tay ngăn lại,

"Không cần, tôi không quen bị người khác chạm vào."

Trần Tịch Nhuế lập tức có chút xấu hổ.

Ý tứ của Hứa Kiều sao cô ta có thể không hiểu, cô nói không thích người khác chạm vào thật ra chính là không muốn cô ta chạm vào.

Lần đầu tiên cô ta nhìn kỹ Hứa Kiều, trong lòng hiểu ra người phụ nữ này không dễ đối phó, nhưng rất tiếc người cô gặp phải lại chính là cô ta.

Trần Tịch Nhuế biết, loại phụ nữ này không phải tùy tiện dùng vài thủ đoạn là có thể đuổi đi được, hơn nữa cô ta cũng không vội, cô ta đã chịu đựng nhiều năm rồi, chút thời gian này thì có sao?

Chưa đến cuối cùng, chưa biết hươu chết về tay ai đâu?

"Hứa tiểu thư, váy này của cô giá bao nhiêu, để tôi đền cho cô." Trên mặt Trần Tịch Nhuế vẫn treo nụ cười như cũ, hỏi cô.

Hứa Kiều biết cô ta chỉ đang nói lời khách sáo, cô ta cố tình làm như vậy, sao lại có ý tốt định bồi thường cho cô chứ?

"Không cần, cũng không có bao nhiêu."

Cô cười nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!