Edit: Mộc Tử Đằng
Nhưng lần này không đợi bàn tay ông ta giáng xuống đã có một bàn tay khác giữ lấy.
Hứa Kiều theo bản năng nhắm mắt lại.
Qua vài giây, phát hiện không có đau đớn như trong tưởng tượng, cô không khỏi chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, nhưng điều đó cũng khiến cô lập tức sửng sốt.
Anh khi nào mà...
Hứa Kiến Quốc nhìn người đàn ông đang chặn tay mình lại, thân hình cao lớn, mặt đầy giận dữ, một đôi mắt sắc bén đang lạnh lùng nhìn mình, ông ta dù sao cũng là người lăn lộn trên thương trường nhưng giờ phút này không khỏi cảm thấy có chút bị uy hiếp.
Cậu là ai?
Ông ta hỏi.
Thẩm Lạc Dương nhìn ông ta, sau đó buông ta ra, Hứa Kiến Quốc cũng buông xuống.
"Xin chào bác trai, con là Thẩm Lạc Dương." Thẩm Lạc Dương cười cười, hơi khom lưng lễ phép nói.
Hứa Kiến Quốc nhất thời không nói gì.
Người đàn ông này biến hóa quá nhanh, ông ta bất giác cảm thấy, anh không phải một nhân vật đơn giản, cho dù tướng mạo, khí chất hay lời nói cử chỉ đều hơn người.
Ừ, chào cậu.
Hứa Kiến Quốc mở miệng nói.
Mặc dù người này ngăn ông ta lại nhưng ông ta cũng không hề thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn đã có người ngăn cản chính bản thân mình lại.
"Bác trai, tuy biết rằng đây là việc nhà của bác, người ngoài như con không nên nhúng tay vào."
"Không nên nhúng tay, không phải cũng đã làm rồi sao?"
Ông đã nhìn người nhiều năm như vậy rồi, mắt nhìn người cũng không kém, cho nên ông ta chắc chắn một điều, người này thích Hứa Kiều, hơn nữa là vô cùng vô cùng thích!
Thẩm Lạc Dương dừng vài giây, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiều, trên da mặt trắng nõn của cô bây giờ đã đỏ lên, cô đang mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn mình, Thẩm Lạc Dương chợt cảm thấy đau lòng.
Tiếp đó, anh xoay người lại, nhìn Hứa Kiến Quốc, ngữ khí kiên định nói:
"Không sai, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ấy con sẽ quan tâm đến."
Hứa Kiều hít hít mũi, nước mắt ngay lập tức rơi đầy mặt, nhưng cô vẫn cứng rắn đẩy Thẩm Lạc Dương ra.
Cô nhìn Hứa Kiến Quốc.
"Hiện tại, ông đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi, có thể rời đi được chưa?"
Hứa Kiến Quốc không nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, vị đắng chát cùng đau khổ không ngừng dâng lên trong lòng.
"Được, nếu ông không đi, tôi đi."
Hứa Kiều cố nén nước mắt, ngữ khí lạnh băng nói.
Nói xong liền không chút do dự trực tiếp đi xuống lầu.
Thẩm Lạc Dương nhìn theo bóng dáng Hứa Kiều, anh lễ phép cúi người chào Hứa Kiến Quốc, định đuổi theo cô, chợt nghe được Hứa Kiến Quốc nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!