Edit: Mộc Tử Đằng
Bên ngoài trời đã sáng, những tia nắng mặt trời xuyên qua tấm kính cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng ngủ. Thẩm Lạc Dương liền mở mắt.
Vừa mở mắt anh nghĩ ngay đến cô gái ngày hôm qua đã gặp trong quán nướng, không nghĩ đến thế giới này thật đúng là nhỏ bé. Nhiều năm như vậy mà anh còn có thể gặp lại cô và dường như cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh chóng hai tay xuống giường sau đó nhanh chóng bật người dậy rồi bước xuống, vừa cuối đầu nhìn liền thấy hai người đàn ông ngủ chéo lên nhau, không ai khác chính là Tống Lâm và Trần Nhiên.
Rời giường!
Âm thanh lạnh lùng không có chút cảm tình nào của anh vang lên.
Lời nói của Thẩm Lạc Dương vừa mới dừng, hai người đàn ông đang nằm trên sàng không hẹn mà cùng ngồi bật dậy ngay lập tức.
Hai người có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương trực tiếp làm lơ vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra của hai người, đôi chân dài của anh bước nhanh vào phòng tắm, để lại Tống Lâm và Trần Nhiên đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Mở vòi sen lên nước nóng từ từ chảy ra, hơi nước dần dần bao phủ toàn bộ phòng tắm. Thân hình người đàn ông làm chị em phải điên đảo đâng đứng dưới vòi sen, màu da lúa mạch nổi bật giữa làn hơi nước, cơ bụng như ẩn như hiện dưới dòng nước, đường cong rõ ràng cùng với đôi chân dài rắn chắc.
Ở trong quân đội nhiều năm đã làm cho Thẩm Lạc Dương hình thành thói quen sinh hoạt và làm việc đúng tiêu chuẩn. Cho dù hiện tại đã xuất ngũ hơn sáu năm rồi, từ năm 26 tuổi cho đến bây giờ đã 32 tuổi, sáu năm này thói quen trong quân đội vẫn được anh giữ như vậy.
Lúc trước, khi anh xuất ngũ trở về, đã tự mình mở một võ quán, những binh lính xuất ngũ sau anh cũng cùng theo anh về võ quán này, bắt đầu làm huấn luyện võ thuật, trong một thời gian đã bắt đầu hô mưa gọi gió.
Đặc biệt là quan hệ anh em tốt với Tống Lâm và Trần Nhiên.
Thẩm Lạc Dương tắm rửa đánh răng với động tác vô cùng nhanh, chỉ trong vòng 10 phút đã làm xong. Sau khi tắm xong, anh lấy tay vuốt mặt một cái, sau đó tắt vòi nước, dùng khăn lông lau sạch nước trên người.
Thay đổi một bộ đồ thoải mái ở nhà, lấy khăn lông lên lau tóc, một bên lau tóc, một bên mở cửa đi ra ngoài.
Vào thời điểm anh bước ra ngoài, Trần Nhiên cùng Tống Lâm liền đứng ở ngay trước cửa phòng tắm giống như đang cố ý chờ anh. Thẩm Lạc Dương nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người không hẹn cùng cảm thấy chột dạ.
Nhiều năm như vậy, đối với Thẩm Lạc Dương, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nói không nên lời, chính là kính sợ, Đội trưởng của bọn họ vào lúc ấy chỉnh người khác vô cùng thủ đoạn, là một tên lưu manh thực sự, chỉ cần anh sa sầm nét mặt lại, binh lính ở phía dưới đều không một ai dám nhúc nhích.
"Có thời gian đứng đó, còn không mau đi tắm rửa, cho các cậu mười phút, nhanh lên!"
Hai người trầm mặc một lát, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Sau khi lau tóc xong, Thẩm Lạc Dương thay một bộ quần áo thể thao màu đen, sau đó liền nghe được di động truyền đến âm thanh tin nhắn, anh cầm di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của mẹ anh.
Anh tùy ý đảo mắt nhìn qua tin nhắn, sau đó liền ném lại điện thoại di động lên sô pha.
Lại là xem mặt!
Tháng này đã là lần thứ ba rồi. Anh nhớ lại hình ảnh những người mà mẹ anh chọn cho anh xem mặt, anh liền cảm thấy đau đầu.
Một đám thiên kim tiểu thư nũng nịu, người này so với người kia đều giống nhau, anh vốn dĩ không phải là kiểu người ôn nhu có thể săn sóc người khác, càng không có nhiều thời gian đi theo người như vậy hẹn hò.
Di động bị anh ném trên sô pha lại liên tục vang lên tiếng tin nhắn vài lần nhưng anh trực tiếp bỏ qua không thèm xem tới, thuận tay tắt âm điện thoại di động.
Quân nhân có trách nhiệm là phục tùng, Tống Lâm và Trần Nhiên tốc độ vô cùng nhanh, trong vòng mười phút đã làm xong tất cả.
Thẩm Lạc Dương từ trong tủ lạnh lấy ra mấy túi sandwich cùng sữa chua ném cho bọn họ.
Cầm.
"Lão đại, anh không phải nói muốn chuyển nhà sao, tiểu khu mới kia không phải rất tốt sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!