Edit: Mộc Tử Đằng
Alo
"Alo, Kiều Kiều à, gần đây con sao vậy?"
Triệu Như Yên còn chưa biết chuyện đã xảy ra hôm đó giữa cô và Thẩm Lạc Dương.
"Con... Không có việc gì ạ." Hứa Kiều đặt mông ngồi trên sô pha, nói.
"Uh, cảm giác tình hình hiện tại không thích hợp, có phải con và Thẩm Lạc Dương cãi nhau không?"
Hứa Kiều xấu hổ, Triệu Như Yên này tiên đoán như thần, chỉ như vậy đã có thể cảm nhận được rồi?
"Cãi nhau, con và anh ấy làm sao có thể chứ."
"Mấy ngày nay con không có báo cáo sự tình với bác, cũng không hỏi thăm quân tình bên bác, tin nhắn trên vòng bạn bè cũng không để ý đến, đúng không, có phải vì sự kiện lần trước không?"
Hứa Kiều thật sự bội phục Triệu Như Yên.
À...
"Đừng nói dối, nói dối với bác cũng vô dụng."
"Vâng, thật sự là con và anh ấy cãi nhau..." Hứa Kiều vẫn lựa chọn nói đúng sự thật.
"Trời ơi, bác đoán đúng rồi mà, chính là vì sự kiện đó?"
"Vâng, dù sao anh ấy đã sớm nhìn ra được quan hệ của bác và con rồi, sau đó bọn con đã xảy ra một chút mâu thuẫn, rồi lại cãi nhau ầm ĩ, từ đó cũng làm mặt lạnh với nhau."
Triệu Như Yên đang thoải mái nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe Hứa Kiều nói như vậy liền từ trên giường ngồi dậy.
"Đều là tại bác không tốt."
"Không phải không phải, bác gái, thật sự không phải nguyên nhân do bác đâu." Hứa Kiều cúi đầu xuống, có chút khổ sở nói.
Là tại cô, nguyên nhân bọn họ thật sự cãi nhau cũng không phải vì Triệu Như Yên, nói đến cùng thì Thẩm Lạc Dương căn bản không thích cô, bởi vì không thích cho nên mới trở mặt với cô, nếu anh thích cô thì sẽ không cãi nhau như thế, hơn nữa nếu như không có Triệu Như Yên, với tính tình của anh, cũng sẽ phân rõ giới hạn với cô mà thôi.
Tối này, Hứa Kiều và Triệu Như Yên nói chuyện điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ, cho đến khi Hứa Kiều nghe được bác trai thúc giục ở đầu dây bên kia, Triệu Như Yên mới lưu luyến tắt máy.
"Kiều Kiều, bác tắt máy trước, nếu có thời gian chúng ra gặp mặt nói chuyện sau nha."
"Vâng, hiện tại cũng không còn sớm nữa, bác gái mau đi ăn tối đi."
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Kiều mệt mỏi nằm xuống sô pha, cô nhìn nhìn di động, hiện tại đã hơn 7 giờ, vì sao bên giao đồ ăn còn không gọi đến!
Đã nói là khoảng 6h40 sẽ đến mà!!
Hứa Kiều sờ cái bụng đói meo của mình, nhớ đến Thẩm Lạc Dương, trong lòng không khỏi càng thêm khổ sở hơn, vì sao lúc tâm tình cô không tốt thì cả giao thức ăn cũng khi dễ cô chứ!
Một lát sau, cô dường như ngửi được mùi hương.
Cô đột nhiên ý thức được, Thẩm Lạc Dương đang chuẩn bị ăn cơm.
Ngửi được hương thơm đồ ăn bên dưới lầu, bụng bất mãn kháng nghị kêu ọt ọt ọt không ngừng.
Ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy Trà Sữa đang đi đến ban công, cô nhanh chóng chạy qua ôm nó vào trong ngực.
"Không được đi, tên phản bội nhỏ này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!