Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

Hứa Kiều nhìn bóng dáng dần xa của Triệu Như Yên, đột nhiên cảm thấy bị vứt bỏ, đành phải chiến đấu hăng hái một mình.

Một lát sau, cô mới thu hồi tầm mắt của mình lại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi con người đen như mực của Thẩm Lạc Dương đang nhìn mình, bất giác trong lòng chùng xuống, thấy có hơi chột dạ không biết phải mở miệng thế nào.

Nhiều lúc cô cảm thấy thứ không thể nhìn thẳng vào trên thế giới này chính là đôi mắt của Thẩm Lạc Dương, bởi vì đôi mắt anh quá mức thâm trầm, u ám, dường như chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn thấu người khác, cảm giác đứng trước mặt anh sẽ không còn giấu được bí mật gì nữa.

"Anh... nhìn tôi làm cái gì, không đi lên lầu à?" Cô không dám nhìn anh, vừa nói vừa quẹt thẻ mở cửa tiểu khu ra, sau khi cửa mở cô liền nhấc chân đi vào trong.

Thẩm Lạc Dương cũng theo sau đi vào.

Hành lang yên tĩnh cũng chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Tiếng bước chân nặng nề không giống như đang đi trên mặt đất mà giống như đang dẫm vào lòng nhau.

Rốt cuộc cũng tới tầng năm, Hứa Kiều thậm chí cũng không thèm nói tạm biệt với Thẩm Lạc Dương mà chỉ tập trung đi nhanh lên lầu, nhưng mà bước chân của cô còn chưa bước lên bậc thang liền nghe được thanh âm của Thẩm Lạc Dương truyền tới.

"Hứa Kiều, cô đã quên hết lời tôi nói vào tối hôm đó rồi hả?"

Hả, nói cái gì? Bước chân Hứa Kiều dừng lại, cô xoay người vô tội nhìn Thẩm Lạc Dương, hỏi.

"Một hai bắt tôi phải nói lại một lần với cô nữa hay sao?"

Hứa Kiều chậm rãi thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, tỏ ra đứng đắn nhìn anh.

"Tôi biết rồi, nhưng anh cũng quên tối đó tôi đã nói gì sao?"

"Hứa Kiều, tôi không hiểu tột cùng cô thích tôi ở điểm gì?" Thẩm Lạc Dương dựa vào cửa nhà nhìn cô.

"Thích một người đâu cần lý do gì chứ, tôi thích anh, thích tất cả mọi thứ về anh."

Hứa Kiều cô......

"Tùy cô, nhưng mà Hứa Kiều, tôi là tôi còn người nhà tôi là người nhà tôi, mẹ tôi cũng không thay đổi được gì." Thẩm Lạc Dương nhìn cô, trầm mặc vài giây rồi đột nhiên nói.

Lời Thẩm Lạc Dương mới vừa nói ra, nụ cười trên môi Hứa Kiều còn chưa kịp thu lại đã cứng đò.

"Anh nói lời này là có ý gì?"

"Tôi có ý gì, hẳn cô là người rõ ràng nhất?" Nói xong tầm mắt Thẩm Lạc Dương liền chuyển qua cái bình giữ ấm trên tay mình.

Hứa Kiều nhìn theo tầm mắt anh, cảm thấy ngực như tắc nghẽn.

Anh đã sớm biết?

"Không phải là người ngốc đều có thể nhìn được." Ngoài miệng Thẩm Lạc Dương mang theo nụ cười, nhưng lại hàm chứa sự châm chọc trong đấy.

Hứa Kiều nhìn thấy nụ cười đó quá chói mắt.

"Được, tôi thừa nhận tôi có quen biết bác gái, như vậy thì sao hả?"

"Không cần thế nào, chỉ hy vọng cô đừng vì tôi mà tiếp cận mẹ tôi, không cần lợi dụng bà."

Lợi dụng? Hứa Kiều kinh ngạc một chút.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Thẩm Lạc Dương, anh sao lại có thể nói tôi lợi dụng bà ấy chứ? Con mẹ nó, con mắt nào của anh thấy tôi lợi dụng bác gái?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!