Chương 26: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

"Vậy con cảm thấy Thẩm Lạc Dương thế nào?" Triệu Như Yên đột nhiên hỏi cô.

À?

"Làm sao vậy, rất khó trả lời sao?"

"Không đúng không đúng, con cảm thấy Thẩm Lạc Dương rất tốt." Hứa Kiều nói nhanh.

Triệu Như Yên cười cười, hôm nay đang xem video trên Weibo thì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Dương, bà còn cố ý xem lại nhiều lần, sợ mình nhìn lầm.

Nhưng xem vài lần bà đã xác định người xuất hiện ở mấy giây cuối kia chính là con trai Thẩm Lạc Dương của bà, bởi vì bà còn thấy được Tống Lâm và Trần Nhiên xuất hiện trong video.

Thẩm Lạc Dương là con trai của bà nên bà rất hiểu anh, cho nên từ trong ánh mắt của anh bà liền có thể nhìn ra anh đối với cô gái đó thật không bình thường, lúc anh nhìn mấy tên côn đồ ánh mắt chỉ toàn là lạnh lẽo, cho dù cách màn hình, bà vẫn có thể cảm nhận được lửa giận ngay thời điểm đó của anh.

Triệu Như Yên nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.

Bà chợt cảm thấy tất cả đều là duyên phận do ông trời sắp đặt, bà nhìn Hứa Kiều, càng nhìn càng thích, cô gái có thể dễ dàng khiến cho Thẩm Lạc Dương bộc lộ cảm xúc quả là không đơn giản.

Từ sau khi gặp ở nhà Lục Chi Ưu, Hứa Kiều và Triệu Như Yên liền trở nên thân thiết hơn, Triệu Như Yên không có việc gì sẽ đi tìm cô.

Hứa Kiều sẽ làm bánh ngọt mà bà thích ăn nhất, còn Triệu Như Yên sẽ dẫn cô đi ăn, đi dạo phố, có khi còn mang cháo đến cho cô ăn, tuy rằng Triệu Như Yên nấu cơm không được ngon lắm, nhưng món cháo chính là sở trường của bà.

Hứa Kiều cũng thích Triệu Như Yên, không chỉ bởi vì bà là mẹ của Thẩm Lạc Dương, ở bên cạnh bà ấy nhiều lần, cô liền có một loại cảm giác, Triệu Như Yên cho cô cảm giác như đang ở cạnh mẹ mình, bởi vì rất lâu rồi không có ai mua quần áo cho cô, dẫn cô đi ăn bên ngoài hay nấu cháo cho cô.

Tuy Hứa Thục Ngôn cũng đối tốt với cô, nhưng mà Hứa Thục Ngôn còn có Chu Nguyễn, bà ấy vẫn quan tâm nhiều đến sinh hoạt của Chu Nguyễn hơn.

Nhưng Triệu Như Yên đối với cô giống như đang đối xử với con gái của bà, thường quan tâm đến sinh hoạt của cô, mang lại cho cô cảm giác như đang sống với mẹ.

Lúc ở cạnh bà ấy tựa như không cần quan tâm đến nhiều thứ nữa, chỉ cảm thấy được thả lỏng hơn.

Thẩm Lạc Dương phát hiện mẹ anh mấy ngày nay rất kỳ quái, không còn thúc giục anh kết hôn nữa, cũng không tìm đối tượng xem mắt cho anh, mỗi ngày trên mặt đều mang theo nụ cười.

Hơn nữa nghe cha anh nói, mỗi ngày mẹ đều đi ra ngoài, vô cùng cao hứng mà đi rồi lại vô cùng cao hứng mà trở về, Thẩm Lạc Dương đột nhiên nghĩ đến, trước kia khi biết Thẩm Trường An có đối tượng và bà ấy biết được đó là Lục Chi Ưu thì cũng có loại trạng thái này.

Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua Hứa Kiều ngồi ở cách đó không xa.

Trời giữa trưa nên nắng ấm tràn vào, vài tia nắng vụn vặt chiếu lên khuôn mặt cô, làm cho nó thêm mơ hồ, ôn nhu điềm đạm, bàn tay đang lướt di động trắng noãn, trong suốt.

Mấy ngày nay Hứa Kiều đối với anh không chỉ có không từ bỏ, ngược lại theo đuổi càng ngày càng mạnh mẽ hơn, mỗi lúc rảnh đều đi đến võ quán, hơn nữa ở võ quán ngẩn ngơ cả ngày, nếu mọi người đều có giờ dạy thì cô ngồi một mình, đặt laptop trước mặt, ngón tay gõ bàn phím nhanh nhẹn lưu loát, không biết đang làm gì.

Buổi tối, mấy người trong võ quán đi ăn món cay Tứ Xuyên ở tiệm ăn gần đó.

Vào lúc ăn, Hứa Kiều ngồi cạnh anh.

Hứa Kiều nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, sau đó gắp một khúc thịt lươn bỏ vào chén anh.

"Món anh thích ăn nhất này."

Nhưng mà vừa mới dứt lời, Hứa Kiều và Thẩm Lạc Dương đều ngây ngẩn cả người.

"Làm sao cô biết tôi thích ăn nhất món này?"

Vẻ mặt Hứa Kiều ảo não đã biết mình nói sai lời rồi, câu này cô phải trả lời làm sao chứ, chẳng lẽ nói, là bác gái nói cho cô biết?

"À, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

Hứa Kiều cười ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!