Chương 24: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

Vào buổi sáng lúc ra cửa tập thể dục, Thẩm Lạc Dương vừa mở cửa ra vừa nhìn xem có Hứa Kiều không

Anh không khỏi nhìn thoáng qua phía cầu thang, cũng không có.

Đoán chừng bởi vì chuyện đêm qua rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt.

Thẩm Lạc Dương xoay người đóng cửa lại sau đó kéo khóa áo khoác lên rồi đi xuống lầu.

"Này, hôm nay sao anh chậm chạp vậy?"

Mới vừa xuống lầu mở cửa ra ngoài liền nhìn thấy Hứa Kiều đang đứng ở cửa tiểu khu.

Thẩm Lạc Dương nhìn cô, đột nhiên liền nghĩ đến giấc mộng đêm qua của anh...... Cô ở dưới thân anh, rên nhẹ uyển chuyển......

Anh nhìn cô một cái, có chút mất tự nhiên, sau đó mặt vô cảm dời tầm mắt đi rồi chạy về phía trước.

Hứa Kiều hơi giận, chân tay đấm đá với bóng dáng đang chạy đi của anh, cuối cùng vẫn phải đuổi theo.

"Thế nào, đêm qua ngủ ngon không?"

Hứa Kiều chạy chậm đi theo anh.

Sắc mặt Thẩm Lạc Dương có chút biến hóa, nhưng cũng may là Hứa Kiều không quá chú ý đến biểu cảm trên mặt anh.

Khá ngon.

Anh lãnh đạm trả lời cô.

"À, như vậy à, đêm qua tôi ngủ cũng ngon lắm."

Ừ.

Sau khi Thẩm Lạc Dương lãnh đạm đáp lại lời đó thì liền tăng tốc độ nhanh hơn, Hứa Kiều thấy tốc độ của anh đã nhanh hơn, tự nhiên cũng tăng tốc độ của mình lên, nhưng cô có chạy nhanh thế nào, cũng không có khả năng đuổi kịp Thẩm Lạc Dương.

Chạy xong một vòng, cô cũng đã mệt đến không thở được, cô nhìn Thẩm Lạc Dương căn bản không có ý định dừng lại chờ mình, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, anh tuyệt đối là cố ý mà.

Nhưng mà cô cũng không cần phải tích cực chạy bộ theo anh như thế này, nếu anh không đợi cô thì cô chỉ cần ngồi yên ở đây đợi anh là được thôi, lúc chạy về nhất định phải đi qua con đường này mà.

Hứa Kiều cứ ngồi bắt chéo chân như vậy, nhìn Thẩm Lạc Dương chạy qua mặt mình một vòng lại một vòng, cô nhìn thấy mặt anh không hề đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp gì, không tránh khỏi cảm thán một hơi.

Thể lực của tên đàn ông này đúng là quá tốt, nếu làm chuyện kia thì một đêm có thể làm bao nhiêu lần nhỉ?

Khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, Thẩm Lạc Dương mới kết thúc cuộc chạy bộ buổi sáng, Hứa Kiều thấy anh đi tới, liền đứng dậy đi qua đón.

Cô nhìn thấy trên trán anh đã có chút mồ hôi rịn ra, tóc đen ngắn cũng hơi hơi ẩm ướt, tiếng thở dốc của anh có hơi nặng nề nhưng Hứa Kiều lại cảm thấy vô cùng tốt nha.

"Trước kia ở quân đội anh cũng rèn luyện là như thế này hả?"

Không phải.

Ở quân đội đâu chỉ là chạy bộ liền xong việc?

"Oa, khó trách dáng người tốt như vậy." Ánh mắt Hứa Kiều không khỏi nhìn về phía bụng anh.

Anh mặc một cái áo thun màu xám mỏng, cái áo đã bị mồ hôi thấm ướt nên dán sát vào bụng anh, cách tầng vải mỏng này cô có thể nhìn ra cơ bụng như ẩn như hiện.

Thẩm Lạc Dương không trả lời cô, anh cẩn thận quan sát cô, trên mặt cô dường như không có cảm xúc gì, vẫn cười tủm tỉm như cũ, phảng phất như những lời anh đã nói hôm qua với cô, cô đều không để trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!