Chương 23: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

Hứa Kiều không còn nghe được âm thanh chai rượu bị ném vỡ và tiếng thét chói tai nữa, bởi vì cô đã bị Thẩm Lạc Dương hoàn toàn kéo ra khỏi con phố đó.

"Thẩm Lạc Dương, anh chậm một chút, tôi đi theo không kịp anh!" Hứa Kiều nhịn không được phải nói với Thẩm Lạc Dương

Nhưng mà Thẩm Lạc Dương vẫn tỏ ra như không nghe được gì, vẫn đi nhanh về phía trước, cô hình như cảm giác được Thẩm Lạc Dương tức giận thật sự rồi.

Hứa Kiều cảm thấy cổ tay mình bị anh nắm lấy có chút đau lên, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa liền đứng lại, ăn vạ tại chỗ không chịu đi, cố gắng đẩy tay Thẩm Lạc Dương ra.

Nhưng mà tay của Thẩm Lạc Dương nắm chặt như vậy cô không thể dễ dàng đẩy ra được, cổ tay cô bị anh nắm chặt như bị một cái xích giam cầm, cô căn bản không thể tránh thoát.

"Thẩm Lạc Dương, anh buông tay, anh làm tôi đau!"

Thẩm Lạc Dương đột nhiên xoay người lại, anh không nói một lời nào mà chỉ trầm mặt xuống nhìn cô.

Hứa Kiều nhìn khuôn mặt thâm trầm đó của Thẩm Lạc Dương lập tức cảm thấy có chút chột dạ, sợ hãi.

"Anh, anh sao lại nhìn tôi như vậy?" Cô lớn gan nhìn anh.

"Hứa Kiều, năng lực gây họa của cô rất lớn đó." Thẩm Lạc Dương đột nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Kiều sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Lạc Dương.

"Cô có thể đừng mang đồ ngọt cho tôi, đừng gây chuyện nữa hay..."

"Tôi làm sao? Tôi gây chuyện thế nào?" Hứa Kiều đột nhiên ngắt ngang lời nói của anh.

"Thế nào là gây chuyện, cô có biết hay không vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hả, nếu chúng tôi không đúng lúc đi qua thì cô có biết hậu quả sẽ thế nào không, cô đến tột cùng có nghĩ đến hay không!"

"Tôi không biết, nhưng mà chính anh cũng nói đó thôi, nếu tôi không quản chuyện đó thì hai cô gái kia sẽ thế nào đây?"

"Cô có thể bảo vệ người khác à, trước tiên hãy bảo vệ tốt bản thân đi, nếu không bảo vệ được bản thân thì bảo vệ người khác kiểu gì hả, đó không gọi là bảo vệ mà gọi là làm liều, làm nổi!"

Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương, có chút muốn khóc rồi nhưng lại gắt gao kiềm chế lại.

"Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

Kỳ thật vốn dĩ lúc ấy cô thật sự sợ hãi, nhưng mà sau khi anh đến thì ngay lập tức mọi sợ hãi của cô dường như đều được áp chế xuống, tràn ngập trong lòng toàn bộ đều là cảm giác an toàn, giống như chỉ cần nhìn thấy anh thì cô liền không sợ hãi cái gì nữa.

"Dựa vào cái gì, Hứa Kiều, cô làm chuyện này, có suy xét đến hậu quả chưa?"

"Vậy anh muốn lúc ấy tôi phải suy xét như thế nào, lúc đó có thể kịp suy xét sao?"

Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương mắng xém chút nữa đã khóc.

"Thẩm Lạc Dương, đây là anh đang lo lắng cho tôi sao?" Cô đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Thẩm Lạc Dương sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được từ ngữ lúc nảy của mình có chút vượt qua sự quan tâm của bạn bè bình thường, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì anh lại không khống chế được cơn tức giận, anh căn bản không dám nghĩ đến nếu anh mà không tới hoặc tới trễ chút nữa thì cô sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

"Nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ lo lắng như vậy mà không chỉ là một mình cô." Thẩm Lạc Dương lạnh lùng không nhìn cô nữa.

Kể cả người khác ư?

Hứa Kiều lặp lại lời anh nói.

"Đúng vậy, kể cả người khác, bởi vì cô đi cùng với chúng tôi, hơn nữa còn là học viên tại võ quán nên mọi người đều sẽ lo lắng thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!