Edit: Mộc Tử Đằng
Đại khái đợi khoảng mười phút, lão Triệu bưng xiên nướng tiến vào, hắn đem xiên nướng đặt lên trên bàn, cười tủm tỉm nhìn các cô.
Xiên nướng đến đây.
"Lão Triệu, ông nướng đồ ăn vẫn giữ được mùi hương trước sau như một." Hứa Kiều nhìn xiên nướng, mặt trên rắc các loại gia vị nhìn đẹp mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương độc đáo.
"Thích thì ăn nhiều một chút, vậy các cô cứ từ từ ăn đi."
Vâng.
Động tác của Hứa Kiều lưu loát đem mở bình rượu ra, sau đó đổ đầy một ly rượu.
Đàm đinh đang nhìn chén rượu, đã đem lời nói của người đại diện quăng lên tận chín tầng mây, cô ấy bưng ly rượu lên, sau đó trực tiếp uống một ngụm, động tác hào phóng làm Hứa Kiều có chút líu lưỡi.
"Uống mạnh như vậy làm gì?"
"Cậu có biết không, mấy ngày nay tớ đều phải chụp ảnh, cũng không thể ăn cái gì nhiều, trên cơ bản đều là bụng rỗng, chụp ảnh quả thực áp lực muốn chết, khó có được dịp cùng cậu vừa ăn xiên nướng vừa uống rượu." Nói xong Đàm đinh đang uống một ngụm rượu xuống bụng.
Hứa Kiều không tự chủ cũng cong cong khóe môi.
"Được rồi, hôm nay chúng ta tận tình uống rượu, không say không về, dù sao hiện tại hai ta đều là người cô đơn, đâu giống như Lục Chi Ưu, bây giờ còn không biết cùng bác sĩ Thẩm nhà cô ấy đang ân ân ái ái cái gì đâu."
Phốc Đàm đinh đang nhếch miệng nở nụ cười.
"Nghe lời u oán này của cậu không lẽ là bị nghẹn quá nhiều thức ăn cho chó à?"
"Cũng không phải sao?"
"Được, không nói, nào, cụng ly!"
Con gái cùng con gái ngồi chung một chỗ tất nhiên không tránh khỏi chuyện bát quái, đương nhiên Hứa Kiều cùng Đàm đinh đang cũng không thể tránh khỏi. Hai người một bên uống rượu ăn thịt, một bên trò chuyện về bát quái của giới giải trí.
Không biết qua bao lâu, trên bàn đều là vỏ chay rượu cùng những cây xiên nướng nằm ngổn ngang.
Gương mặt của Hứa Kiều có chút hồng nhuận hơi say, ánh mắt mê ly.
"Đi thôi. Chúng ta về nhà đi." Thân hình của Đàm đinh đang có chút đứng không vững, cô ấy lung lay đi đến bên người Hứa Kiều, đem cô nâng dậy.
Được. Về nhà nào.
Vì thế hai người cứ như vậy diều nhau đi, bước chân không vững đi ra phía ngoài, mới đi được vài bước, Đàm đinh đang đột nhiên dừng lại.
"A. Thiếu chút nữa đã quên. Mang khẩu trang... khẩu trang của tớ..." Đàm đinh đang một tay đỡ Hứa Kiều, một tay sờ soạng trong túi xách nửa ngày, sau đó mới từ túi xách móc ra khẩu trang rồi miễn cưỡng mang lên.
Đi thôi
"Đinh đang này, cậu nói xem tớ cùng lắm mới hai mươi bốn tuổi mà thôi, mẹ tớ lại sợ tớ không gả được, bà ấy cứ bắt tớ xem mắt, cậu nói xem nào. Tớ thật sự đã xấu đến mức dựa vào xem mắt mới có thể gả ra ngoài sao?" Hứa Kiều đem đầu dựa vào vai của Đàm đinh đang, trong miệng cứ lải nhải.
Đàm đinh đang phá lên cười, nói:
"Không đúng, trong lòng tớ cậu là đẹp nhất ha ha ha ha."
Hứa Kiều nghe xong cũng bật cười khanh khách.
"Đúng không, tớ cũng cảm thấy như vậy!"
"Nhưng mà cậu có biết bà ấy đã làm gì không?" Hứa Kiều đột nhiên dừng chân lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!