Chương 11: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương không khỏi giương mắt nhìn mẹ mình một cái.

"Mẹ đọc tiểu thuyết trinh thám có hiểu người ta nói gì không?" Ngữ khí của anh có hơi cao tỏ vẻ hoài nghi.

Mẹ Thẩm mắt trợn trắng nhìn anh.

"Con thì hiểu cái gì, chính bởi vì xem không hiểu cho nên mới xem, càng xem không hiểu, liền càng là muốn đọc tiếp, càng muốn biết câu chuyện đã xảy ra cái gì."

Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là cho mẹ anh một nụ cười mỉm.

"Mẹ nói thật mà, con nói tiểu Duyệt còn quá nhỏ, vậy trong lớp của con chắc còn những cô giá khác, chẳng lẽ không nhìn trúng ai à?"

Động tác xào rau của Thẩm Lạc Dương lại dừng lại một chút.

Cha con đâu rồi?

"Đi công tác rồi, trong lớp có hay không nhìn trúng ai hả, lần trước thấy Trần Nhiên gửi cho mẹ một tấm ảnh chụp, bên trong vẫn có một cô gái xinh đẹp." Mẹ Thẩm cũng là một người khôn khéo, giây trước vừa trả lời xong câu hỏi lãng tránh của anh giây sau đã lái lại đề tài vừa rồi.

Trần Nhiên đã gửi anh cho mẹ anh, việc này sao anh lại không biết gì cả.

Khóe miệng anh khỏi khỏi có chút mím mím lại.

Xem ra gần đây Trần Nhiên có chút thiếu đòn.

"Con nói một chút xem cô gái đó bao lớn..."

"Mẹ, con có mua bánh ngọt cho mẹ đặt ở trên bàn trà." Thẩm Lạc Dương biết mẹ Thẩm lại muốn bắt đầu rồi, cho nên trước khi mẹ anh bắt đầu tra hỏi anh đã nhanh chóng dời lực chú ý của bà ấy.

Bánh ngọt?

"Đúng vậy, cơm còn phải đợi một lát nữa nên hay là mẹ cứ ăn bánh ngọt trước đi?"

Mẹ Thẩm đứng một hồi, cuối cùng đi đến bàn trà, chỉ là khi quay người rời đi không khỏi thở dài một hơi, nhiều năm như vậy, con của bà vẫn cứ trốn tránh chưa bỏ xuống.

"Cũng đúng, lần trước Chi Ưu mang cho mẹ bánh ngọt ăn rất ngon, lại không biết con mua cái này ăn ngon không thế." Mẹ Thẩm vừa đi, một bên còn không quên lải nhải vài câu với Thẩm Lạc Dương.

Mẹ Thẩm đi đến trước bàn trà, quả nhiên nhìn thấy bánh Oreo hương dâu cùng với bánh Red velvet mà Thẩm Lạc Dương mua, đây đều là hai loại bánh bà thích.

Bà mở hộp bánh ra, nếm thử một miếng, ngoài ý muốn phát hiện, hương vị này rất giống với vị bánh trước kia.

"Rất giống với vị bánh trước kia, ăn rất ngon."

Mẹ Thẩm mang bánh đến gần Thẩm Lạc Dương.

Con mua ở đâu vậy?

"Dạ, con mua ở một cửa tiệm gần võ quán."

"Tới đây, thưởng cho con một miếng này." Mẹ Thẩm múc một muỗng cho anh.

Thẩm Lạc Dương xem cũng không xem trực tiếp lắc đầu.

Không cần.

Mẹ Thẩm biết tính tình của đứa con trai này, cũng không bắt buộc, dù sao anh không ăn thì bà ăn.

—————————

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!