Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Đối với Trần Huyền Tùng mà nói thì đây là một sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như một lần nữa đánh vào huyệt sau gáy cô, cũng chưa biết chắc có tác dụng hay không. Mà trong thời gian ngắn kích thích mạnh tận hai lần vào thần kinh não bộ, chưa biết chừng sẽ gây ra tổn thương não, đây là chuyện mà anh không muốn và cũng không thể làm.
Nhưng nếu như mặc kệ, liệu cô ấy có thể giữ bí mật không?
Qua tối nay có thể thấy, tuy cô ấy rất nhút nhát nhưng bên trong lại là một cô gái to gan hiếu kỳ, anh chỉ sợ không dễ dàng thoát thân được.
Trần Huyền Tùng buông tay.
Lục Duy Chân cảm nhận được sự chịu đựng và cân nhắc của anh.
Anh ấy sẽ không giết người diệt khẩu chứ?
Nhưng trực giác nói với Lục Duy Chân rằng anh không phải loại người như vậy. Bây giờ là hơn 4 giờ sáng, một người xa lạ như anh ngồi trong phòng ngủ nhà cô lại không hề khiến cô cảm thấy sợ hãi.
"Hướng… Hướng Nguyệt Hằng kia, rốt cuộc là thứ gì?"
Lục Duy Chân nói,
"Anh ta nói anh ta là yêu quái."
Trần Huyền Tùng biết không thể che giấu được nữa, anh đáp: Đúng vậy.
"Vậy còn anh thì sao?" Lục Duy Chân chầm chậm hỏi, Anh là ai?
"Cô vẫn chưa đoán được?" Anh hỏi ngược lại.
… Người bắt yêu?
Ừ.
Hai người lại nhìn nhau thêm vài giây, Lục Duy Chân dựa vào thành giường phía sau, đầu óc rối rắm như muốn phát điên:
"Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật, tôi vẫn luôn cho rằng… trên Thế giới sao có thể có yêu quái chứ? Không những thế còn thật sự có người bắt yêu, không thể nào…" Nhưng lời nói của cô cứng ngắc yếu ớt như vậy, dù sao cũng là tận mắt cô trông thấy.
Thôi được rồi.
Anh nói, khác với giọng điệu lúc đi xem mặt, ba từ này có phần nghiêm nghị.
Lục Duy Chân ngẩng mặt lên, cắn môi len lén nhìn anh. Bởi vì lúc ngủ cô không đeo kính, mái tóc dài cũng rối tung, khí chất toàn thân liền khác biệt hoàn toàn so với ban ngày, các đường nét trên gương mặt đều rất rõ nét và sinh động. Trần Huyền Tùng dời mắt nhìn sang chiếc chăn.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng
"Không cần phải hỏi nhiều, chuyện sau này tôi sẽ giải quyết." Anh nói,
"Ba người trước đây hắn ta đã dùng đủ mọi cách để ăn thịt. Cô là người duy nhất thoát được, còn biết bí mật của hắn ta. Tôi nghĩ hắn sẽ trở lại tìm cô. Trong khoảng thời gian tới tôi sẽ âm thầm đi theo cô."
Lục Duy Chân khẽ rùng mình.
Anh làm như không nhìn thấy, nói tiếp:
"Ngoài ra, cô Lục, tôi có một yêu cầu quá đáng. Chuyện xảy ra tối hôm nay, còn cả những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, hy vọng cô có thể giữ bí mật. Coi như để báo đáp, tôi sẽ bảo đảm cho sự an toàn của cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!