Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Anh nhìn cô, so với lúc đi xem mặt thì ánh mắt còn sâu thẳm hơn nhiều.
Lục Duy Chân lùi ra sau một bước.
"Đừng sợ, tôi đến cứu cô." Anh nói, âm thanh rất trầm.
Lục Duy Chân cảm thấy hơi an tâm hơn một chút, hỏi:
"Anh… Là ai? Đây, rốt cuộc đây là chuyện gì?"
Anh không đáp mà bước lên một bước, bất ngờ vươn tay ra.
Lục Duy Chân nghiêng người né tránh, toàn thân lại trở nên căng thẳng: Anh định làm gì!
Trần Huyền Tùng nhướn mày, không ngờ nhìn cô gầy yếu mà lại linh hoạt như vậy. Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của cô, tiếp tục duỗi tay ra bắt lấy. Động tác lúc này vừa nhanh vừa mạnh, Lục Duy Chân còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị anh túm chặt lấy.
Cô nhấc chân lên đá về phía anh! Nhưng anh không buồn tránh đi, hiển nhiên không hề để mấy hành động khoa tay múa chân của cô vào mắt.
Lục Duy Chân đá vào bắp chân anh ——
Cứng quá, đau chết cô rồi…
Anh còn không nhíu mày lấy một cái, cứ theo đà đẩy về phía trước, Lục Duy Chân bị anh dùng một tay đè trên tường, không thể động đậy.
"Anh, anh muốn làm gì!"
Lục Duy Chân vừa cuống vừa sợ, há miệng muốn cắn Trần Huyền Tùng, anh nghiêng đầu tránh đi, hơi nóng trong miệng cô liền phả vào vành tai anh, miệng cũng va vào bả vai anh.
Quai hàm Trần Huyền Tùng bạnh ra, quát khẽ: Đàng hoàng chút!
Giọng nói hơi khàn kia vang ngay bên tai Lục Duy Chân, cô co rúm người lại.
Anh liền nhanh chóng duỗi tay gõ nhẹ vào gáy cô. Lục Duy Chân chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, hai mắt nhắm lại, cả người xụi lơ.
Trần Huyền Tùng nâng tay đỡ lấy, cảm nhận được thân thể ôn hương nhuyễn ngọc rơi vào lòng khiến động tác của anh hơi chậm lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt người lên giường.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi bị đập vào khu vực có nhiều dây thần kinh liên quan đến nhau ở sau gáy, cô ấy sẽ hôn mê ít nhất vài giờ đồng hồ, hơn nữa sau khi tỉnh lại cũng sẽ mất trí nhớ tạm thời, sẽ không nhớ những gì vừa trải qua.
Trần Huyền Tùng không chậm trễ nữa, anh nhìn ra phía cửa sổ để phân biệt phương hướng, sau đó lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng mảnh, móc vào cửa sổ, cả người hạ xuống như một con thiên nga trong đêm.
Trần Huyền Tùng nhẹ nhàng rơi xuống đất, lật tay thu dây thừng lại.
Hiện giờ là gần 3 giờ sáng, trong tiểu khu không có lấy một bóng người, đèn đường mờ mịt. Anh đuổi theo hướng đi mà Hướng Nguyệt Hằng tháo chạy.
Vượt qua hàng rào, giẫm lên nóc nhà.
Bước chân anh cực nhẹ, tốc độ lại nhanh như một tia sáng, chớp mắt đã chạy đi rất xa, tựa như một con báo săn mồi trong đêm đen.
***
Hướng Nguyệt Hằng cảm thấy cánh tay bị thương như sắp gãy đến nơi rồi, đau đến mức phát khóc. Anh ta nghĩ thầm, đã chạy xa thế này thì chắc có thể nghỉ một lát, nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì một bóng đen lao vút tới.
Hướng Nguyệt Hằng sợ đến hồn vía lên mây, rủa thầm, đúng là đồ biến thái, sao lại chạy nhanh vậy chứ?!
Anh ta vội vàng cố hết sức chạy về phía trước, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra khoảng cách giữa hai người đang dần thu hẹp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!