Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Lục Duy Chân đang thất thần, bất chợt trông thấy phía trên trần ban công có một bóng đen thoáng lướt qua, di chuyển thoắt một cái rất nhanh.
Cô phục hồi tinh thần, mở mắt nhìn chăm chú, màn đêm đen như mực, đèn đóm khắp nơi, rõ ràng ban công không hề có gì cả.
Là chim à?
Hay là quần áo nhà ai phơi bị gió thổi rơi xuống? Cô cũng không quá bận tâm, xoay người đi vào nhà.
Nếu đã đối mặt với tương lai, mong chờ viễn cảnh về cuộc hẹn hò tươi đẹp, vậy thì tiếp theo đã đến lúc đối mặt với hiện thực rồi.
Lục Duy Chân nằm trên giường, nhìn số dư tài khoản trên điện thoại di động.
1247 tệ.
Thậm chí còn không thể trả nổi tiền thuê nhà của quý sau.
Đi đôi với tốt nghiệp đại học chính là bước chân ra ngoài xã hội, toàn bộ thực tế rối rắm tàn khốc đều vọt thẳng đến trước mặt cô.
Dường như bên tai cô lại vang lên giọng nói lạnh như băng của mẹ:
"Nếu con đã muốn tự chọn cách sống của riêng mình, hoàn toàn bỏ qua ý kiến của mẹ, vậy thì tự nuôi lấy bản thân đi! Sau này mẹ sẽ không cho con một đồng nào hết."
Sau đó bà thật sự không cho Lục Duy Chân dù chỉ một xu! Ngay cả tiền thuê nhà quý trước và tiền mua mỳ ăn liền cũng đều do cô đi vay của bạn!
Ba cô thì vẫn muốn trợ cấp cho cô, ông lén chuyển tiền cho cô hai lần, một lần 4000 tệ, một lần 2000 tệ. Nhưng ba vốn nghèo, đã thế còn sợ mẹ cô hơn cả cô. Khẳng định sau này không trông chờ được gì, cô cũng không thể để ba vét những xu cuối cùng dùng để mua thuốc lá chuyển hết cho cô được.
Thế nên, bây giờ cô tuyệt đối không thể từ chức. Ít nhất không thể từ chức trước khi trả lương.
Nghĩ đến đây, Lục Duy Chân thở dài một hơi, những mong đợi tươi sáng về tương lai tốt đẹp khi xem mặt lập tức trở nên mỏng manh yếu ớt như tờ giấy.
Cuộc sống nhàm chán và chông gai mới là hiện thực mà cô không thể không đối mặt.
Nhóm chat tên là Ba thợ giày thúi, nghĩa y như tên, trong nhóm chỉ có ba người.
Người nhắn tin là Hứa Gia Lai:
"Lục lão bản, xem mặt thế nào? Tối nay ngủ ở đâu?"
Lục Duy Chân: …
Cô tức giận trả lời:
"Không tệ lắm. Ở nhà."
Hứa Gia Lai lại hỏi:
"Tiến độ không nhanh lắm nhỉ… Có ảnh không? Cao không? Mũi đẹp không? Hầu kết rõ không? Nhiệt tình không?"
Lục Duy Chân chỉ đáp: Không có ảnh.
Trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ của Hướng Nguyệt Hằng, cô ho khan, hình như cũng không rõ lắm.
"Đừng nghĩ bậy bạ có được không hả?" Lục Duy Chân nói.
Hứa Gia Lai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!