Chương 35: Người ỷ lại (2)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Lục Duy Chân chợt ngẩn người.

Bình thường cô đã quen nhìn Trần Huyền Tùng mặc hai màu xám đen, nhưng hôm nay anh lại mặc áo phông xanh da trời, quần kaki màu cà phê, cũng không đeo kính râm, đứng đó sáng sủa ngời ngời, nhan sắc khí chất không chê vào đâu được khiến ánh mắt của bao nhiêu cô gái đổ dồn tới.

Lục Duy Chân nghĩ:

"Chắc anh ấy không biết… bản thân ăn mặc như vậy cực kỳ thu hút đâu nhỉ?"

Sự thật thì hôm nay Trần Huyền Tùng vẫn diện một thân đồ đen đi đón Lục Duy Chân, nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Lâm Tĩnh Biên kéo lại:

"Thầy đúng là, dù sao cũng là lần đầu tiên đi đón người ta bằng thân phận bạn trai, thầy đừng ăn mặc già khụ thế nữa, chẳng khác gì sát thủ cả. Không xứng đứng cạnh sư nương nhỏ xinh đẹp của con."

Trần Huyền Tùng nói: Đừng gọi linh tinh.

Lâm Tĩnh Biên cười hì hì.

Nhưng Trần Huyền Tùng vẫn xoay người về phòng, một lát sau thay một thân quần áo mới đi ra, đây là bộ đồ anh mua từ tết mấy năm trước, đã lâu lắm không mặc, cũng bởi ban đêm mặc màu xanh da trời không tiện bằng mặc đồ đen.

Lâm Tĩnh Biên để ý thấy sư phụ mình còn chải cả tóc, hình như còn rửa mặt thêm một lần, lại bôi cả kem dưỡng da nữa thì phải? Nhìn da mặt trông hơi mịn màng hơn bình thường!

Cậu ta nhất thời buồn cười không thôi.

***

Anh đến lâu chưa? Lục Duy Chân hỏi.

Chưa lâu lắm. Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn cô chăm chú,

"Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Lục Duy Chân sờ quầng thâm mắt của mình, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận:

"Đâu có, em ngủ rất ngon."

Trần Huyền Tùng cười.

Trước đây cô cảm thấy, thi thoảng anh cười một lần khá là đẹp trai. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến nụ cười của anh ngày hôm qua, cô chỉ thấy anh đúng là đồ đã chiếm được lời còn khoe mẽ.

Đi thôi. Trần Huyền Tùng nói.

Ừm. Lục Duy Chân cất bước đi về phía bãi đậu xe. Trần Huyền Tùng đi phía sau cô, bàn tay buông thõng nhẹ nhàng nắm lại.

Dọc đường cô rất ít nói, luôn cúi thấp đầu.

Anh hỏi gì cô cũng chỉ thất thần trả lời qua loa, tóm lại nhất định không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ban đầu Trần Huyền Tùng còn hơi ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn sang, thấy cả gương mặt và vành tai cô đều đỏ bừng, anh liền vỡ lẽ, sau đó cũng không nói gì nữa cho cô khỏi khó xử.

Bình thường thì nhe nanh múa vuốt, nhưng vừa gặp chuyện một cái liền nhát như thỏ. Trần Huyền Tùng nghĩ thầm, dần dần thấy trong lòng thoải mái hơn.

Đến cửa hàng, xe vừa dừng lại Lục Duy Chân liền mở cửa đi xuống, Trần Huyền Tùng theo sát phía sau, gọi: Lục Duy Chân.

Cô đứng lại: Vâng?

Đối phương nói: Đưa túi cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!