Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Nhưng Lục Duy Chân lại hoàn toàn không hay biết, cô hỏi:
"Bức này là vẽ núi sao?"
Ừ.
Đây là bầu trời?
"Là bầu trời đêm của rừng rậm nguyên sinh."
Anh đã từng đến đó?
Ừ.
"Còn bức này, vẽ hổ hả?"
"Không, là con yêu quái có thân thể giống đá tảng."
"Ồ… còn có loại yêu quái đó nữa sao?"
"Yêu quái có thể mang hình người, cũng có loại không mang hình người. Nhưng mỗi cá thể bọn họ đều có thuộc tính riêng của mình, Kim – Mộc – Thuỷ – Hoả – Thổ, còn có loại thuộc cả Thuỷ và Phong.
Con yêu quái tôi bắt lần trước thuộc Thuỷ, chẳng qua cấp bậc của nó quá thấp, chỉ có thể phun ra nọc độc tự thân. Yêu quái lợi hại hơn có thể khống chế các nguyên tố xung quanh, điều khiển nước, điều khiển lửa, thậm chí còn có thể điều khiển hai nguyên tố trở lên.
"Lục Duy Chân mở to mắt:"Không phải chứ, tôi cảm giác… cảm giác… quá không chân thực, đây thật sự là Thế Giới mà tôi đang sống sao?Bọn họ vẫn luôn ở đây suốt trăm ngàn năm qua, đa phần đều sống rất khiêm tốn, tuân thủ luật pháp như một người bình thường, nên cô không thể phát hiện ra.
"Trần Huyền Tùng nói,"Chỉ có một số rất ít làm việc xấu, mà nhiệm vụ của tôi chính là diệt trừ bộ phận này.
"Lục Duy Chân ngẫm nghĩ giây lát, hỏi:"Tức là, anh sẽ mặc kệ nhóm người tuân thủ luật pháp kia sao? Sẽ không bắt bọn họ?Chỉ cần bọn họ không rơi vào trong tay tôi.Ý anh là gì?
"Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng"Tôi không thể vi phạm tổ huấn: Không phải đồng loại ta, ắt có ý đồ, gặp liền giết chết.
"Trần Huyền Tùng hờ hững,"Cho nên tốt nhất là bọn họ nên cách xa tôi vạn dặm.
"Anh ngừng một chút rồi nói tiếp:"Tôi đã giết rất nhiều yêu quái, chỉ sợ bọn họ cũng hận không giết được tôi.
"Lục Duy Chân nghe thế thì khẽ cau mày, trong mắt ánh lên nỗi lo âu:"Phải làm thế nào bây giờ?
"Nhìn đôi mắt đen láy trong veo của cô, Trần Huyền Tùng cười nói:"Trước mắt còn chưa gặp phải yêu quái có thể đánh với tôi một trận. Nhưng tôi phải khiến mình mạnh lên từng ngày mới có thể bất khả chiến bại. Đây chính là nguyên nhân khiến ban đầu tôi không muốn để cô… tới tìm tôi.
Cô có biết cả đời này tôi sẽ sống như vậy không? Người theo tôi, cũng vậy.
"Đôi mắt kia quá u ám và có sức ảnh hưởng, Lục Duy Chân rũ mắt, lí nhí nói:"Tôi biết tôi biết, tôi đã nói là tôi không sợ.
"Trần Huyền Tùng yên lặng hồi lâu,"Được.
"Trong lòng Lục Duy Chân lại dâng lên loại cảm giác hốt hốt hoảng hoảng kia. Đối phương lại nói:"Nước được rồi, tới uống trà đi."
Lục Duy Chân theo anh đến trước bàn trà, là một mặt bàn thật dài bằng gỗ thông được điêu khắc tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trần Huyền Tùng cầm ấm trà, nhẹ nhàng rót bỏ nước trà đầu tiên, lại chậm rãi đổ nước thứ hai vào, xong xuôi rót ra ly, ly thứ nhất đưa cho cô, ly thứ hai mới rót cho mình.
Nhìn động tác ung dung từ tốn của anh, Lục Duy Chân cảm thấy lúc này anh giống một người bắt yêu lạc nhịp với thời đại này.
Cô nâng ly trà khẽ nhấp một ngụm, hương trà nồng đậm, so với những loại lá trà và trà túi lọc mà cô từng uống trước kia, thật sự là ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Cô không kìm được mà híp mắt, cái miệng nhỏ tiếp tục uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!