Chương 31: Tên cô ấy là Duy Chân (1)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Bên kia Chu Hạc Lâm phải cô đơn lẻ bóng đi Tô Châu. Bên này Lục Duy Chân vẫn ung dung tan làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cuối tháng Sáu, tuy đã là chiều tối nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, một vạt nắng mỏng bao trùm lên vạn vật. Lục Duy Chân thay bộ đồ khác, đang định nhanh chân chạy tới ga tàu điện ngầm thì nghe thấy có người gọi: "Lục Duy Chân."

Cô hơi sửng sốt ngẩng đầu lên, thấy Trần Huyền Tùng đeo kính đen đứng bên đường, hai tay đút túi quần.

Lục Duy Chân: "Sao anh lại tới đây?"

Nhưng đối phương không trả lời mà chỉ nói: "Tôi lái xe tới, đi thôi."

Nói xong liền xoay người đi trước, Lục Duy Chân đi sau anh một mét, đầu óc cô vẫn hơi mờ mịt, cứ thế theo anh đi tới bãi đậu xe, rồi lại trèo lên xe.

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đậu.

"Đến nhà anh sao?" Lục Duy Chân hỏi.

"Ừ." Anh đáp, "Tĩnh Biên đã mua sẵn nguyên liệu rồi, chờ cô xuống bếp."

Lục Duy Chân không nhịn được cười, nhắc lại câu hỏi vừa nãy: "Sao anh lại tới đây?"

Đôi mắt anh ẩn sau kính đen, giọng nói như thường: "Tôi sẽ không để phái nữ luôn phải tự mình chạy tới."

Lục Duy Chân ngẩn người, cúi đầu mân mê ngón tay.

Thật sự không ngờ được anh sẽ nói như vậy, nhưng lại cũng cảm thấy dường như anh nên nói như vậy.

Dọc đường cả hai trò chuyện về một ngày của bản thân, cô nói về công việc của mình, bình thường vô vị. Còn anh thì hôm nay đã làm việc cùng mấy thợ mộc, lại bán được một bộ đồ gỗ.

Lục Duy Chân hâm mộ: "Kiếm được nhiều tiền lắm hả?"

Lục Duy Chân: "Ồ…"

Đến cửa hàng, nhìn hai người sóng vai đi vào, vẻ mặt Lâm Tĩnh Biên như cười như không.

Lục Duy Chân xấu hổ quay mặt ra chỗ khác. Trần Huyền Tùng thấy vậy thì ném cho Lâm Tĩnh Biên ánh mắt sắc như dao, cậu ta lập tức cúi đầu xuống.

Sau đó anh nói với cô: "Nếu cần thì bảo thằng bé làm trợ thủ."

Lục Duy Chân: "Không cần đâu."

Trần Huyền Tùng gật đầu: "Đi đi."

Lục Duy Chân nghe lời đi vào bếp, hôm nay người bắt yêu đến công ty đón cô, đến tận bây giờ rồi cô vẫn cảm thấy dưới chân lâng lâng như giẫm vào bông mềm, tìm không ra mặt đất. Cô gắng ổn định lại cảm xúc, tập trung vào nấu ăn.

Trần Huyền Tùng ra phía sau xem tình hình công việc hôm nay. Bình thường, mỗi ngày sau khi ăn tối xong anh đều phải làm mộc thêm hai tiếng đồng hồ nữa, vừa để tĩnh tâm, luyện tay, lại vừa để nguỵ trang, nhân tiện còn kiếm tiền.

Nhưng đã mấy ngày liên tục anh không làm việc rồi. Hôm nay cũng không thể.

Trần Huyền Tùng đứng trong sân, quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ bếp, có thể trông thấy cô gái kia đeo tạp dề, tay cầm chảo, hai má lại bị hun đến hồng hồng, cô mở to mắt, dáng vẻ thật nghiêm túc và cũng thật có năng lực.

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm xanh thẫm phía đỉnh đầu, từ từ nở nụ cười.

***

Bữa cơm này cả khách lẫn chủ vẫn ăn đến sung sướng. Vì hôm qua đã được thưởng thức tay nghề của Lục Duy Chân, hôm nay trước khi đi mua nguyên liệu, Lâm Tĩnh Biên vội vã chọn hai món mình thích ăn nhất: Cánh gà rim và lòng gà chua cay. Cậu ta còn muốn chọn thêm nữa, nhưng Trần Huyền Tùng chợt nói: "Thịt xào ớt, móng giò kho tàu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!