Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Lúc có cuộc gọi video tới, Lục Duy Chân đang nhâm nhi một khay sơn trà nhỏ.
Cuộc gọi vừa được kết nối, gương mặt đầy cá tính của Hứa Gia Lai lập tức lấp đầy màn hình. Mái tóc cô ấy được nhuộm màu xanh thẫm, kết hợp với đôi mắt đánh màu khói như chú gấu mèo vừa tỉnh ngủ, thật sự là đáng yêu động lòng người.
Nhưng cô ấy vừa mở miệng một cái là đã khiến cho người ta muốn té ghế: "Lục lão bản, ăn gì đấy? Say mê như uống xuân dược vậy?"
Lục Duy Chân suýt nữa thì nghẹn chết: "Im miệng, chỉ là sơn trà thôi."
"Cậu vẫn thích ăn cái này à?"
"Không thích ăn lắm. Vừa hái xong nên rất ngọt."
Hứa Gia Lai liếm môi, nói: "Ngoan, nhớ để dành cho mình mấy quả."
Lục Duy Chân không buồn nghĩ mà đáp ngay: "Không, có mỗi vài quả thôi." Ban nãy cô đã đếm rồi, tổng cộng chỉ có 82 quả.
Hứa Gia Lai: "Xí."
Lục Duy Chân cười đắc ý, lại ung dung bóc thêm một quả. Trông thấy dáng vẻ này của cô, Hứa Gia Lai đang muốn nói chuyện cũng hơi sửng sốt.
"Lục lão bản, cậu bóc vỏ sơn trà mà sao trông như đứa ngốc vậy, ngơ nga ngơ ngẩn, hớn ha hớn hở?"
Lục Duy Chân ngây người, nhếch môi nói: "Cậu bảo ai ngốc? Còn dùng tận hai thành ngữ cơ đấy! Xem ra dạo này cậu to gan đáo để. Có chuyện thì nói, không có chuyện thì phắn."
Hứa Gia Lai: "…"
Cô ấy càng thêm cảm thấy Lục Duy Chân không bình thường chút nào: "Này, có phải cậu quên gì rồi không? Chúng ta đã hẹn tối nay cùng đi ăn đêm, cùng tám chuyện cơ mà."
Trí nhớ của Lục Duy Chân vẫn luôn rất tốt và tỉ mỉ, Hứa Gia Lai chưa bao giờ thấy cô quên chuyện gì.
Lục Duy Chân sững sờ, tự nhiên có cảm giác như bị bắt gian tại trận, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: "Ai bảo mình quên, đùa hả? Chẳng qua hôm nay mình ăn no quá nên không muốn đi thôi, đang định nói với mấy cậu đây. Sắp chuyển việc rồi, mình không thể béo như heo được, ảnh hưởng tới hình tượng lắm. Đợi ngày mai đi."
Hứa Gia Lai là cô gái có bao nhiêu mẫn cảm chứ, lập tức đánh hơi thấy mùi bất thường. Cô ấy không chịu bỏ qua, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Duy Chân rồi thốt lên một câu kinh người: "Lục lão bản, sao mình cứ có cảm giác như cậu đang yêu đương vậy?"
Lục Duy Chân vội nói: "Không phải, đương nhiên là không phải."
Tuy Hứa Gia Lai ít tuổi hơn cô, nhưng cô ấy đã từng có một đống bạn trai từ ngoại hình đến sức mạnh đều vượt trội hơn người, đã thế còn thuộc mọi lứa tuổi. Cô ấy nhìn mặt đoán ý, như cười như không: "Cậu… đừng nói sẽ thật sự tiến tới với Trần Huyền Tùng kia đấy nhé?"
Mấy ngày trước Lục Duy Chân đã từng nhắc đến sự tồn tại của Trần Huyền Tùng với cô ấy.
Lục Duy Chân đáp: "Sao có thể? Lục lão bản nhà cậu trước nay tâm lặng như nước, ý chí kiên định, sao có thể nói chuyện yêu đương? Mình chỉ một lòng tập trung cho sự nghiệp thôi. Thế nhé, không nói nữa, mình còn phải đi tắm, mai còn phải đi làm." Nói xong liền cúp máy.
Bên kia, Hứa Gia Lai đứng trong quán bar, bỏ điện thoại xuống ngẫm nghĩ một hồi, lắc lắc đầu.
Bên này, Lục Duy Chân vứt điện thoại đi, lại vô thức định nhặt thêm một quả sơn trà ăn, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh đó —— Trần Huyền Tùng đưa quả sơn trà đã bóc vỏ đến bên miệng cô. Còn cô thì cúi đầu ngậm lấy sơn trà.
Lục Duy Chân ngẩn ra một lúc, cảm thấy vành tai lại bắt đầu nóng lên, hơi nóng kia hun trong đầu cô như muốn làm cô ngất đi vậy. Cô dứt khoát bỏ sơn trà xuống, đứng dậy đi tắm nước lạnh.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duy Chân đi làm, sát giờ mới đến.
Chu Doanh đến sớm hơn cô, nhưng lại không hạnh hoẹ nữa.
Đến Lục Duy Chân cũng không ngờ được rằng, sau khi bị cô bật lại, mối quan hệ giữa cô và Chu Doanh lại trở nên hài hoà một cách chưa từng thấy như vậy. Bây giờ mỗi ngày chị ta chỉ giao cho cô lượng công việc vừa đủ, cứ hết giờ là về. Thỉnh thoảng nếu là công việc không quá quan trọng mà chưa hoàn thành xong, cô liền bỏ luôn đó, hôm sau mới làm tiếp. Thế mà chị ta cũng không nói gì, chỉ phất tay cho cô về, dường như không buồn nhiều lời với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!