Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
(*) Bê: Đáp lại Quỳnh Cư: Câu đầy đủ là <, > – "Cho ta đu đủ, ta liền trả lại ngọc quý." Kiểu nó xiêm xiêm với câu "Ăn một quả, trả cục vàng" trong truyện Cây Khế của Việt Nam mình ấy. Đại ý tức là con người có qua có lại, đáp lễ lẫn nhau. Tên chương truyện này có lẽ nên được hiểu theo kiểu "vì nàng có tình với ta, nên ta sẽ đáp lại nàng", kiểu vậy ahihi.
***
Màn đêm yên tĩnh, Tương Thành nóng ẩm, trên đường không có nhiều người qua lại. Hai người chầm chậm sóng vai, ban đầu không ai nói lời nào. Ngay sau khi rẽ vào khúc quanh, trước mặt liền xuất hiện một cái hồ. Đó là một công viên nhỏ, lúc này chỉ có vài ba người đi bộ và đạp xe.
Lục Duy Chân: "Anh thường đến đây sao?"
Trần Huyền Tùng: "Chạy bộ sáng sớm."
"Sáng nào cũng chạy?"
"Ừ."
"Bao nhiêu vòng nha?"
"30."
"…"
Cô lại hỏi tiếp: "Ngoài chạy bộ ra còn làm gì?"
Trần Huyền Tùng nhìn cô, đáp: "Hàng ngày đều huấn luyện đệ tử 2 tiếng buổi sáng, 2 tiếng buổi tối."
Lục Duy Chân thầm nhăn mặt: Chăm quá đi mất, đúng là cường độ địa ngục! Đâu có giống cô, ngày nào cũng ngủ đến tận lúc chuông báo thức kêu ầm ĩ mà vẫn không bò dậy nổi.
Cô vô thức liếc nhìn cánh tay đối phương, cảm thấy đường cong cơ bắp kia khác hẳn với vóc dáng đồ sộ như tinh tinh của Cao Sâm. Càng không giống với cơ bắp của những nam giới khác, từng tấc từng tấc cơ bắp trên người anh đều rắn rỏi gọn gàng.
Trần Huyền Tùng nói: "Cô thì sao?"
Lục Duy Chân không kịp phản ứng: "Hả?"
"Mỗi ngày, ngoài đi làm ra cô làm những gì?"
"À…" Lục Duy Chân túm túm tóc, "Ăn ăn uống uống, chơi chơi bời bời, tôi còn có thể làm gì nha. Cái gì cũng làm không được."
Anh lại cười.
Lục Duy Chân: "Anh cười cái gì?"
"Rất tốt." Anh nói.
"Cái gì rất tốt?"
"Cuộc sống như vậy, thật ra thì rất tốt."
Lục Duy Chân ngẩn người, anh nói xong đã đi lên phía trước, nhìn qua thấy bóng lưng thật gầy.
Cũng không biết nghĩ thế nào, nhìn anh đi giữa mặt hồ đêm và hàng liễu phủ hơi sương, cô chợt cảm thấy anh thật cô độc.
Lục Duy Chân hoàn hồn, gạt bỏ mấy cảm xúc vẩn vơ này sang một bên rồi đuổi theo anh.
Một lát sau, hai người đi đến cạnh mấy cây ăn quả, cành lá xum xuê, thân cây cao ngất, trong tán lá rậm trên cao ẩn hiện trái cây màu vàng.
Lục Duy Chân chỉ tay: "Sơn trà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!