Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Lục Duy Chân giơ tay lên phía trên cách nắp nồi 10 cm, thử nhiệt độ rồi gật đầu: "Đủ nóng rồi." Cô cầm chai dầu bên cạnh lên, ước chừng liều lượng sau đó đổ vào nồi, miệng lẩm bẩm: "15 gram."
Lâm Tĩnh Biên bỗng cảm thấy mình ở đây cũng không có ích lợi gì cả, dù sao thì ăn vào cũng không chết được, cùng lắm là đau bụng thôi. Thầy trò bọn họ đều khoẻ như trâu, tiêu chảy mấy lần có là cái gì đâu!
Nghĩ xong, cậu ta lẳng lặng rút lui, vừa quay đầu lại liền thấy sư phụ đang khoanh tay đứng cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ở bên trong, không biết đã đến từ bao giờ.
Hai thầy trò trao đổi bằng mắt, Trần Huyền Tùng ra hiệu cho Lâm Tĩnh Biên cùng mình đi ra.
Hai thầy trò quay trở về sân, Lâm Tĩnh Biên lập tức mách lẻo: "Sư phụ, đây là lần đầu tiên cô ấy nấu ăn, còn đang lén tra công thức kìa!"
Trần Huyền Tùng: "Thầy nghe thấy rồi."
Hai thầy trò trầm mặc một hồi, anh nói: "Nếu lát nữa ăn chán quá…" Nói đến đây anh dừng lại nhìn Lâm Tĩnh Biên.
Ban đầu cậu ta còn không hiểu, sau khi giằng co vài giây, cậu ta đột nhiên hiểu ra, ngập ngừng trả lời: "Không chán đâu, đồ ăn cô Lục nấu khẳng định sẽ rất ngon."
Trần Huyền Tùng nhìn cậu ta, khẽ "Ừ" một tiếng rồi rời đi.
Nửa tiếng sau.
Lâm Tĩnh Biên bày bàn vuông ra sân, trời đã tối, trong sân bật 2 ngọn đèn, cậu ta cảm thấy bầu không khí này khá tốt, vừa ấm áp lại vừa mơ mộng, trong mơ mộng lại xen kẽ chút lưu luyến.
Điều thừa thãi duy nhất, chính là cậu ta.
Cơ mà, cậu ta cũng phải ăn cơm nha.
Trần Huyền Tùng đã ngồi xuống bàn đợi, cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Tĩnh Biên đi vào bếp, thấy bốn món ăn đã xào xong đặt trên kệ, Lục Duy Chân đang cởi tạp dề ra.
Cậu ta liếc mấy món ăn kia: Xương sườn kho tàu, thịt lợn xào ớt, mướp hương xào, rau muống xào tỏi ớt. Nhìn qua xanh đỏ kết hợp, trông rất ngon mắt, xung quanh còn thoang thoảng mùi thơm phức. Không biết hương vị ra sao đây.
Lục Duy Chân cùng Lâm Tĩnh Biên bưng bát đũa, thức ăn ra sân. Cô ngồi đối diện với cậu ta, bên cạnh người nọ, ánh mắt xa xăm.
Cô để ý thấy anh đã tắm rửa thay quần áo, trên người không còn chút mùi mồ hôi nào, mái tóc ngắn hơi ẩm, một thân quần đen áo đen, chân đi dép lê, không đi tất, để lộ ra một đôi chân to.
Dáng vẻ này khiến Lục Duy Chân cảm thấy rất mới mẻ, không còn xa cách như ngày thường.
Trần Huyền Tùng cũng chú ý thấy gương mặt vốn trắng nõn của Lục Duy Chân đã đỏ bừng như đánh phấn, có lẽ do hơi nóng của nhà bếp bốc lên. Sợi tóc trên trán cô cũng thấm mồ hôi. Vốn dĩ hôm nay cô ăn mặc như một tiên nữ, bây giờ tiên nữ lại dính khói lửa nhân gian, trông càng thêm yêu kiều mềm mại.
Anh rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
Vừa trông thấy mấy món ăn trên bàn, anh cũng kinh ngạc giống Lâm Tĩnh Biên… nhìn qua thật không tồi.
Hai thầy trò lại nhìn nhau khó hiểu.
Lục Duy Chân hào hứng nói: "Nếm thử đi, chắc cũng khá ngon đấy."
Lâm Tĩnh Biên thật sự không biết cô lấy sự tự tin này từ đâu ra, nghĩ bụng, bản thân mình nấu cơm mấy năm mà còn thường xuyên nhìn thấy ánh mắt nhẫn nại kìm nén của sư phụ nữa là.
Lâm Tĩnh Biên gắp một miếng thịt nhỏ nhưng Trần Huyền Tùng lại gắp một đũa to. Cậu ta nghĩ thầm: Trước kia sao lại không nhận ra chứ, chỉ vì nụ cười của người đẹp mà sư phụ cũng không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng vừa cho miếng thịt vào miệng, cậu ta liền giật mình.
Trần Huyền Tùng cũng ngừng nhai, ngay sau đó há miệng ăn sạch thịt và cơm trong bát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!