Chương 27: Sư phụ không biết xấu hổ (1)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn buông xuống.

Lâm Tĩnh Biên vừa mới tiễn một vị khách rồi vui vẻ ước tính doanh thu tháng này. Đang định đi vào bếp nấu cơm thì có người bước vào.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn liền sửng sốt.

Lục Duy Chân vuốt tóc mỉm cười với cậu ta.

Lâm Tĩnh Biên đột nhiên muốn chảy máu mũi, nhưng cậu ta nhất quyết không thể, chảy máu mũi chính là thất lễ.

Cậu ta không dám nhìn lâu mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nói:

"Cô Lục tới tìm sư phụ tôi sao? Thầy ở đằng sau."

Lục Duy Chân đưa túi nilon cho Lâm Tĩnh Biên, cậu ta nhận lấy, vừa nhìn bên trong liền ngỡ ngàng.

Lục Duy Chân nói:

"Phiền cậu mang vào bếp trước, lát nữa tôi sẽ vào nấu."

Cảm giác của Lâm Tĩnh Biên lúc này giống như, dân tình vừa đi hóng chuyện vừa ăn dưa mà lại ăn trúng một miếng dưa mật to bự vậy. Cậu ta nghĩ thầm, bé ngoan, con gái nhà người ta đã chủ động đến vậy rồi mà còn muốn độc thân bằng thực lực thì, phải bất hiếu nói một câu:

Đúng là đáng đời…

Cậu ta đáp:

"Được! Cô ra đằng sau đi. Ngoài này bận lắm, tôi không đi đâu."

Lục Duy Chân: …

Hiện tại ở đây ngoại trừ 2 người bọn họ ra thì không hề có người thứ ba.

Lâm Tĩnh Biên ho khan mấy tiếng.

Mặc Lục Duy Chân đỏ bừng.

Cả hai đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đôi giày cao gót của Lục Duy Chân giẫm trên sàn gỗ tạo ra tiếng lộc cộc trầm thấp.

Liếc bóng dáng thướt tha kia, Lâm Tĩnh Biên nghĩ bụng: Sư phụ đúng là…

26 năm không chơi thì thôi, đã chơi là chơi lớn.

***

Thật ra thì từ lúc Lục Duy Chân vừa mới bước vào Trần Huyền Tùng đã nghe thấy rồi. Thời tiết và thời gian đều tương tự hôm qua. Phảng phất như một sợi lông chim nhẹ bẫng treo trước mắt cả ngày, bạn mặc kệ cũng không để ý gì đến nó. Nhưng bây giờ nó đã thật sự rơi xuống đất.

Trần Huyền Tùng không thể hình dung ra được đó là cảm giác gì, anh không quay đầu lại.

Hôm nay anh không cởi trần như thường ngày mà mặc một chiếc áo phông cũ màu xám tro, chiếc áo dính bụi bặm đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính sát vào thân thể. Vì anh đang khom lưng nên đường cong bả vai và phần eo hiện rõ mồn một.

Tầm mắt Lục Duy Chân lại bị thu hút, sau đó dần chuyển xuống tay anh, bàn tay to cầm dụng cụ, mu bàn tay bị phơi nắng đến đen xạm, hơi thô ráp nhưng vô cùng linh hoạt.

Cô đi đến bên cạnh anh, anh cũng dừng động tác lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!