Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Bê: Liệt nữ triền lang (câu gốc là
"Liệt nữ sợ triền lang": vốn dĩ là một câu tục ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.) Nhưng ở đây Đinh Mặc lại sửa thành Liệt nữ triền lang, bỏ chữ sợ đi, nên sẽ có thể hiểu là cô gái cương quyết bám lấy chàng trai :))))
***
Lục Duy Chân không đáp.
Trần Huyền Tùng kéo kéo cổ áo sơ mi, động tác thể hiện rõ sự nôn nóng, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lại sâu thẳm tĩnh lặng.
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Anh hỏi,
"Mới khiến cô từ xa chạy tới tìm một người bắt yêu?"
Lục Duy Chân cảm thấy lời anh nói thật khiến người khác mất lòng, vì vậy nói cứng:
"Không sao cả! Tôi chỉ tới mua đồ nội thất thôi!"
Trần Huyền Tùng liếc cô, sau đó vượt qua cô đi đến chiếc bàn dưới gốc cây, cầm cốc nước ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Lấy gốc cây làm trung tâm, dường như bầu không khí trong phạm vi 5 mét vuông cũng trở nên nóng rực theo sự chuyển động hầu kết của anh.
Anh buông cốc nước xuống, hỏi: Muốn mua món nào?
Lục Duy Chân khựng lại.
Không muốn mua món nào cả, trước khi tới đây cô nào có biết lại đắt như thế.
Không chờ cô trả lời, Trần Huyền Tùng nói tiếp:
"Thích món nào thì lấy đi, tôi bảo đồ đệ giao đến nhà cho."
Lục Duy Chân buồn bã nói:
"… Tôi không có tiền!"
"Không cần tiền, sau này đừng tới đây nữa!"
Lục Duy Chân mím môi. Anh có ý gì chứ? Định dùng tiền… à không, dùng đồ nội thất đập vào mặt cô sao?
Trần Huyền Tùng còn không buồn nhíu mày lấy một cái: Tuỳ cô.
Trời càng lúc càng tối, ánh đèn yên ắng. Trong bụi cỏ ở góc sân vang lên tiếng côn trùng rả rích. Cả hai người đều không ai nói gì.
Một lát sau, Lục Duy Chân mở miệng, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn nhiều:
"Tôi đùa đấy, tôi chỉ tới xem thôi. Chúng ta đã cùng trải qua mấy ngày vừa rồi, tôi cho rằng chúng ta… đã là bạn."
Anh nói:
"Tôi không thích hợp làm bạn cô."
Lục Duy Chân biết nhưng vẫn cố hỏi: Tại sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!