Chương 20: Người bắt yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Toàn bộ hành trình bắt yêu của Trần Huyền Tùng, Lục Duy Chân đều tập trung đến nín thở, tự giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Hiện giờ thấy trời yên biển lặng, cô mới bò ra khỏi gầm xe chạy ra nhìn thử, mặt đất trống trơn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Thế nên yêu quái kia thật sự bị hút vào hô lô, cứ thế liền… chết rồi?

Trần Huyền Tùng cầm chiếc gương kia, ánh mắt âm u, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lục Duy Chân: Sao vậy?

Anh liền ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

Lục Duy Chân chột dạ, nói:

"Tôi sẽ không nói với ai đâu, giữ kín như bưng."

Anh gật đầu đáp đầy trịnh trọng: Tôi tin cô.

Lục Duy Chân khẽ giật mình.

Đây là thứ gì vậy? Cô nhìn chăm chú vào chiếc gương trong tay anh, nhìn gần mới thấy nó sáng bóng, phảng phất như có ánh sáng đang chuyển động bên trong, sạch sẽ trong suốt đến cực kỳ.

Xung quanh có hoa văn, nhưng không phải là các hoa văn cổ xưa mà là một nhóm các nét vẽ dày đặc chồng lên nhau như có quy luật, tuy nhiên nhìn qua lại không hiểu gì.

Trần Huyền Tùng không đáp, anh đột nhiên giơ gương lên chiếu vào cô khiến cô sợ hết hồn, nhưng lại không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Sau đó Trần Huyền Tùng cầm gương đập vào ngực mình, rõ ràng mặt sau gương trơn bóng nhưng lại cứ thế dính vào áo anh.

Sau đó, trước mắt Lục Duy Chân xảy ra một chuyện khiến cô không tài nào tưởng tượng nổi… cơ thể Trần Huyền Tùng dần dần mơ hồ rồi tan biến, chiếc gương cũng chầm chậm biến mất, thay vào đó là một bóng người khác từ từ hiện lên —— quá trình biến hoá hoàn toàn ngược lại với lúc người thằn lằn bị hồ lô chiếu vào.

Một cô gái xuất hiện trước mặt Lục Duy Chân, mái tóc dài rối tung, bộ âu phục đen, giày cao gót, dáng vẻ quá quen thuộc, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ là cô ấy đứng dạng chân, ưỡn ngực thẳng lưng, ánh mắt hoàn toàn khác biệt, đồng tử chìm xuống như viên đá dưới mặt nước.

Lục Duy Chân: …

Đối phương mở miệng: Giống không? Thật bất ngờ khi đó cũng chính là giọng của cô, nhưng lại mang theo vẻ trong trẻo lành lạnh.

Lục Duy Chân: … Giống.

Chết mất, tại sao anh dùng giọng cô nói chuyện mà còn thấy hay hơn cả chính chủ thế này!!

Trần Huyền Tùng bỗng cười khẽ, lại là nụ cười rất nhạt, không rõ ý tứ kia. Thấy nụ cười như vậy xuất hiện trên gương mặt ngốc nghếch của mình, cảm xúc của Lục Duy Chân rất chi là .

Nhưng cô cũng có thể cảm giác được anh đang rất cao hứng.

Trần Huyền Tùng lại chạm vào ngực mình lấy chiếc gương kia ra, bộ dạng của anh liền dần dần trở lại như cũ.

Lục Duy Chân thở ra một hơi, nóng lòng muốn thử, hỏi:

"Tôi có thể thử không?" Còn chưa nói hết câu đã thấy anh nhét gương vào trong túi.

Lục Duy Chân: …

Anh liếc nhìn cô, hiển nhiên là không hề có ý định đưa gương cho cô chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!