Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Công toi rồi! Nọc độc tích suốt mấy ngày trời!
Người thằn lằn tuyệt vọng, khom người chạy bằng tứ chi. Tốc độ kia nhanh như chớp, quả thực là nhanh đến mức như một luồng sáng, chớp mắt đã chạy đi rất xa.
Trái tim Lục Duy Chân như bị treo lên cao, Trần Huyền Tùng bỗng quay lại nhìn cô, ánh mắt kia ngắn ngủi như vậy, quen thuộc mà vô tình, cô vừa nhìn đã hiểu ngay, lập tức lùi bước trốn ra sau.
Nhưng vì đang trong thời khắc mấu chốt nên Trần Huyền Tùng không có thời gian làm gì cô. Anh cúi xuống lấy một đồ vật ra khỏi chiếc túi bên hông.
Lục Duy Chân chỉ thấy một vạt ánh sáng, bên trong ẩn chứa đường vân mờ mờ ảo ảo.
Vẻ mặt Trần Huyền Tùng đầy nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm câu gì đó mà cô không nghe rõ, sau đó!
Lục Duy Chân thấy đồ vật kia bay ra giữa không trung rồi bất ngờ phóng to! Đó chính là một tấm lưới được đan bằng ánh sáng, chỉ trong tích tắc đã phóng to bằng một sân bóng rổ nhỏ, bay nhào thẳng về phía người thằn lằn!
Nhìn bằng mắt thường đã không thấy rõ tốc độ chạy trốn của người thằn lằn, thế nhưng tấm lưới ánh sáng kia còn nhanh hơn, người thằn lằn hoảng sợ ngước nhìn, lưới ánh sáng đón đầu chụp xuống, thoắt cái đã thu nhỏ lại, trói chặt hắn vào bên trong.
Giống như côn trùng rơi vào mạng nhện. Người thằn lằn liều mạng giãy giụa nhưng lưới ánh sáng kia như tường đồng vách sắt, hắn ta không thể di chuyển dù chỉ một bước. Người thằn lằn khóc lóc cầu xin tha thứ cũng vô ích.
Lục Duy Chân một lần nữa nhìn đến há mồm trợn mắt, thất thanh nói: "Lưới… lưới… lưới bắt yêu?"
Loại bảo vật chỉ có trong tivi tiểu thuyết này lại thật sự tồn tại sao?
Người bắt yêu gần như không tốn bao nhiêu sức đã bắt được con yêu quái tội ác chồng chất này, sau đó anh quay sang nhìn cô. Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đĩnh bạt cao ngất như cây tùng, gương mặt hiện rõ vẻ uy nghiêm chính trực, một lòng hàng yêu diệt ma.
Trái tim Lục Duy Chân khẽ run lên.
Anh hỏi: "Cô không sao chứ?"
Trần Huyền Tùng: "…"
Lưới bắt yêu đằng trước vẫn còn sáng lấp lánh, người thằn lằn không ngừng kêu rên.
Lục Duy Chân rúc vào giữa gầm xe thì thấy một bàn tay mạnh mẽ bám vào rìa xe.
Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn cô qua khe hở gầm xe, ánh mắt u ám: "Đi ra." Rồi chìa tay cho cô nắm.
Lục Duy Chân: "Không ra."
"Làm sao vậy?"
Lục Duy Chân lầm bà lầm bầm: "Anh lại muốn bịt mắt tôi chứ gì, đừng tưởng tôi sẽ lại mắc lừa, lần này tôi nhất định phải nhìn."
Trần Huyền Tùng không đáp lại, coi như đã ngầm thừa nhận. Anh bắt đầu loay hoay tìm cách bắt cô ra.
Lục Duy Chân lại sợ hãi trườn ra sau, thông minh nhắc nhở: "Anh thật sự muốn phí thời gian với tôi à? Còn không mau đi bắt hắn đi? Hình như ánh sáng của lưới bắt yêu kia càng lúc càng mờ rồi!"
Trần Huyền Tùng dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thử. Quả đúng như lời cô nói, không có bảo bối nào là toàn năng cả, mỗi lần sử dụng lưới bắt yêu chỉ có thể duy trì trong 2 phút, nếu để quá thời gian này thì ánh sáng cùng pháp lực sẽ chỉ còn bằng một nửa lúc ban đầu.
Hơn nữa trong thời gian ngắn không thể sử dụng hai lần. Người thằn lằn giãy giụa càng lúc càng kịch liệt. Không những thế, vì đang ở trong thành phố nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt gặp.
Anh lại cúi xuống liếc Lục Duy Chân, cô liền co rúm lại tỏ ra cực kỳ biết điều, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Cô thấy Trần Huyền Tùng ấn ấn vào gầm xe hai cái, nhưng rốt cuộc vẫn buông ra, đứng dậy.
"Ở yên trong đó đừng chui ra!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!