Chương 17: Đã có cảm giác (2)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Lục Duy Chân máy móc nhận lấy, người vẫn còn đang ngơ ngác. Cô vừa nhìn thấy cái gì? Dịch chuyển tức thời? Hay là bộ môn công pháp bí truyền của người bắt yêu? Rốt cuộc thì sao anh lại làm được điều đó?

Đúng rồi, cô bỗng nghĩ tới một điều, buổi tối hôm cô bị người thằn lằn tấn công, Trần Huyền Tùng cũng đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô như vậy. Khi đó cô có nghe thấy tiếng mở cửa chính hay cửa sổ, hoặc là tiếng bước chân không?… Không hề. Không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.

Rõ ràng lúc ấy cửa chính đang đóng.

Về sau cảnh sát tới cũng nói khoá cửa không bị hư hại, nhưng cô lại không chú ý đến chi tiết này.

Cho nên nhất định là anh có thể đi xuyên tường, dịch chuyển tức thời!

Trần Huyền Tùng nhìn cô gái trước mặt.

Cô vẫn còn ngồi trên ghế salon, hai tay chống lên người, váy áo nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, ánh mắt mờ mịt. Bị doạ sợ rồi sao?

Trong lòng anh lại dâng lên một ngọn lửa giận dữ buồn bực.

Anh hỏi: "Có sao không? Vừa rồi bên ngoài có hai nhân viên phục vụ nên tôi phải lánh đi một lát. Đã tới muộn rồi, xin lỗi."

Lục Duy Chân lắc đầu: "Không sao, cảm ơn anh. Vừa rồi sao anh…"

Trần Huyền Tùng bỗng chìa tay ra với cô khiến cô hơi sửng sốt.

Anh mặc một thân đồ đen, đứng dưới ánh đèn, ánh mắt ngay thẳng, chẳng qua vẫn còn lưu lại chút tức giận không nguôi. Lục Duy Chân chợt cảm thấy ai mà chọc giận anh thì nhất định sẽ kinh khủng lắm.

Cô theo bản năng đưa tay cho anh, anh kéo cô đứng dậy, nhưng sau đó vẫn không hề buông ra.

Lục Duy Chân cảm thấy hơi là lạ, nhưng vẫn không rút tay về.

Cô tiếp tục hỏi lại vấn đề ban nãy: "Vừa rồi có phải anh dịch chuyển…"

Trần Huyền Tùng khẽ liếc một cái, cô lập tức ngậm miệng.

Anh sẽ không trả lời cô.

Lục Duy Chân ủ rũ, chẳng còn cách nào khác là nhìn Chu Hạc Lâm: "Chắc anh ta không phải đâu nhỉ?"

Mắt Trần Huyền Tùng như loé lên ánh sáng mờ ảo, bàn tay đang nắm cánh tay cô cũng siết chặt.

Lục Duy Chân bỗng kịp phản ứng, không ổn!

Mợ nó, mới được bảo vệ mấy ngày đã quên mất, thật ra anh vẫn luôn đề phòng cô đâu! Đây là có tình huống mới phát sinh rồi!

Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng không rút được!

Mà anh chỉ nghiêng người một cái đã biến ra sau lưng cô rồi đè cánh tay, cô liền bị anh siết chặt vào trong ngực.

Lục Duy Chân: !!!!!!

Chính là siết hàng thật giá thật, hoàn toàn không có một tí cảm giác nào gọi là ôm cả. Cô cực kỳ khó chịu, hơi nghẹt thở nên bắt đầu vùng vẫy tay chân, anh tưởng anh đang siết gà con sao? Cái đồ cục mịch này, có phải trong đầu anh không biết thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc không?!

"Anh buông tôi ra!" Lục Duy Chân gào thét.

Anh không đáp lại, cứ thế giả chết.

Lục Duy Chân không còn cách nào, chợt nhớ tới lần trước, cô liền vội vàng kêu to: "Không được đánh ngất tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!