Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Lục Duy Chân ôm theo tâm trạng quyết tử đi vào quán bar.
Đương nhiên là trang phục của cô hoàn toàn lệch rơ với nơi này, âu phục đen, giày cao gót, kính gọng đen, trông chẳng khác nào một bà cô già ế chồng nơi công sở đi nhầm vào chốn vàng son.
Ánh mắt kinh ngạc chế giễu của nữ lễ tân ở cửa đã thể hiện rõ hết thảy.
Lục Duy Chân hơi bối rối, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu: Phòng 301 ở đâu?
Cô được đưa vào.
Cửa phòng mở ra, nhìn qua cũng khá là nghiêm chỉnh, đèn đóm sáng rực, một bàn người, một bàn thức ăn, không có khói thuốc mù mịt.
Ngoài Chu Hạc Lâm và ba đồng nghiệp cùng công ty ra thì số còn lại có cả nam lẫn nữ, cô đều không quen biết. Có 3-4 cô gái, ngoại hình cũng không tồi.
Chu Hạc Lâm kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt âm u, anh ta ngoắc ngoắc tay ý bảo cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Trên bàn cũng không còn chỗ trống nào nữa, nam nữ đều mỉm cười.
Lục Duy Chân chưa bao giờ rơi vào trường hợp này nên rất gượng gạo. Ba đồng nghiệp nam còn lại đều cười nhạt như không hề quen biết cô vậy.
Lục Duy Chân đành phải ngồi xuống, Chu Hạc Lâm ung dung nói:
"Đây là Lục Duy Chân, là cô bé có năng lực nhất trong lớp trẻ ở bộ phận chúng tôi. Tiểu Lục, chào hỏi đi, giám đốc Trần, giám đốc Tạ."
Lục Duy Chân:
"Chào giám đốc Trần, chào giám đốc Tạ." Cô liên tục quan sát đối phương nhưng không nhìn ra đầu mối gì.
Dù sao thì lúc này ai cũng có thể là tên người thằn lằn kia.
Chu Hạc Lâm có trời cũng không ngờ được rằng, anh ta đang nghĩ về chuyện tình yêu thì cô lại chỉ nghĩ về chuyện bắt yêu.
Anh ta hơi đắc ý, rót cho Lục Duy Chân ly rượu trắng:
"Đến muộn, tự phạt một ly đi."
Lập tức có người cười nói:
"Không phải nói tự phạt ba ly sao? Giám đốc Chu quá thiên vị người mình rồi?"
Chu Hạc Lâm cười cười:
"Người ta còn là cô bé, một ly đủ rồi." Nói xong thì nhìn Lục Duy Chân.
Cô còn chưa có ý định vứt bỏ tiền thưởng thành tích tháng này, nếu cả bàn này đều là người bình thường thì đây chính là chuyện xã giao thường thấy. Huống chi còn có những đồng nghiệp khác của công ty ở đây, điều này khiến Lục Duy Chân yên tâm hơn nhiều.
Cô bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
Chu Hạc Lâm cười ha hả, vươn tay tháo dây buộc tóc của cô ra, sau đó lại gỡ kính của cô nhét vào túi, nói:
"Giám đốc Trần giám đốc Tạ đều là bạn anh, em không cần phải ăn mặc chỉnh tề giống lúc đi làm như vậy, thả lỏng đi, hôm nay chỉ là bữa cơm giữa bạn bè với nhau thôi."
Lục Duy Chân ngẩng đầu, mái tóc dãi xoã xuống, gương mặt trắng nõn hoàn mỹ cũng hiện ra.
Chu Hạc Lâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy ẩn ý. Những người còn lại cũng ngẩn người, giám đốc Trần nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!