Chương 13: Thủ đoạn tàn nhẫn (1)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Nói là đưa Lục Duy Chân về nhà, nhưng khi vẫn còn cách hai con phố, Trần Huyền Tùng đã thả cô xuống, sau đó lại đeo kính đen lên.

Lục Duy Chân cảm thấy người bắt yêu đeo kính đen xong thì phong cách khổ hạnh tu hành đã không còn sót lại chút nào, nhìn qua rất ngầu, còn mang theo chút phong cách của mấy tên sở khanh.

Cô biết anh làm như vậy vì để phòng ngừa bất trắc, sợ người thằn lằn phát hiện ra.

Lục Duy Chân xuống xe, phất phất tay rồi đi về nhà. Cô không hề biết rằng, Trần Huyền Tùng cách đó khoảng 50 mét cũng chầm chầm đánh xe đi theo.

Đi được một đoạn, Lục Duy Chân đá đá viên sỏi bên đường, vì thường xuyên phải ngồi làm việc bàn giấy nên đau lưng mỏi eo, cô xoay xoay cánh tay rồi lại xoa cổ.

Lúc ngang qua một tiệm trà sữa nổi tiếng, buổi chiều không đông người xếp hàng, hai mắt cô liền sáng lên chạy tới.

Vì vậy xe của Trần Huyền Tùng không theo nổi nữa, nếu cứ đi với tốc độ chậm rì kiểu này, chỉ sợ cảnh sát giao thông sẽ nghi ngờ anh là kẻ gây rối mất thôi. Anh dứt khoát dừng xe lại bên đường rồi bước xuống.

Không bao lâu sau liền thấy một cô gái tràn đầy thoả mãn, vừa bưng cốc trà sữa vừa cắn ống hút đi ra. Trần Huyền Tùng đẩy gọng kính đen, đi bộ theo ở phía xa xa.

Ánh mặt trời ấm áp, đường phố huyên náo.

Bước chân của cô có vẻ rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chỉ một cốc trà sữa thôi nhưng dường như đã hoàn toàn chữa khỏi mệt mỏi của cơ thể, sinh lực dồi dào, vô lo vô nghĩ. Cô ngoan ngoãn đứng bên đường chờ đèn đỏ, chưa bao giờ tranh đoạt với người khác.

Khi đi qua những nơi không có đèn giao thông, trước giờ đều là cô nhường đường cho xe chứ không phải xe nhường đường cho cô.

Cô là một cô bé ngoan từ trong xương cốt —— Trần Huyền Tùng một lần nữa củng cố phán đoán của mình. Vừa rồi khi ở trong xe, những câu truy hỏi của cô hẳn chỉ là do tò mò mà thôi.

***

Về đến nhà, Lục Duy Chân vẫn còn khẽ ca hát, một lát sau cô chợt sửng sốt, nghĩ thầm tại sao tự nhiên tâm trạng mình lại tốt vậy nhỉ?

Cô ngủ một giấc say sưa đến tận tối, đợi khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen, lại nhận được điện thoại của Hứa Gia Lai gọi tới:

"Lục lão bản, đi ăn cơm không? Mình bao."

"Được bao ăn thì còn phải nghĩ à, đến ngay."

Hứa Gia Lai hẹn ở quán ăn khuya gần nhà cô, quán vừa mới lên đèn, nổi lửa bán hàng, cực kỳ náo nhiệt. Hứa Gia Lai và Cao Sâm đã ngồi trên bàn, còn chưa tới giữa hè mà Hứa Gia Lai đã mặc áo hai dây quần đùi, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết, vòng eo thon thả và đôi chân dài, xinh xắn quyến rũ khiến đám thanh niên ngồi bàn bên cạnh liên tục liếc trộm.

Cao Sâm ngồi cạnh cô ấy, mặc một chiếc áo phông bình thường, cũ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu là màu gì, quần ngố đen, dép tông, một thân cơ bắp hùng tráng như núi.

Hai người bọn họ ngồi cùng nhau chính là phiên bản sống của Người đẹp và Quái vật, Tarzan và Jane.

Thấy Lục Duy Chân đến, Hứa Gia Lai gọi ầm lên: Lục lão bản ——. Cao Sâm thì cười chất phác rồi gật đầu.

Bọn họ đã gọi sẵn một bàn tôm hùm đất xiên nướng, Lục Duy Chân đương nhiên không hề khách sáo mà ngồi xuống ăn luôn. Một két bia dưới chân bàn, ba người vừa ăn vừa uống. Không lâu sau, uống trọn ba chai bia vào bụng, ánh mắt Lục Duy Chân trong veo, gương mặt ửng đỏ.

Trần Huyền Tùng canh giữ trên cây miệng khô lưỡi khô bị côn trùng đốt: …

Hoá ra khi ở cạnh bạn bè, cô gái này lại có một dáng vẻ khác, thẳng thắn đáng yêu.

"Dạo này lão già dê cụ ở công ty cậu có còn quấy rối cậu nữa không?" Hứa Gia Lai hỏi.

Lục Duy Chân:

"Mình không để anh ta sơ múi được gì."

Cao Sâm và Hứa Gia Lai đồng thanh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!