Chương 12: Hộ vệ của tôi (3)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Nhìn thấy nụ cười của Lục Duy Chân, trái tim Chu Hạc Lâm rung động, lần này anh ta cúi đầu xuống định hôn thật, không ngờ cô như một con lươn, lập tức trườn sang bên rồi thoát ra ngoài qua khe hở giữa cánh tay và thân thể anh ta.

Chu Hạc Lâm đang chu môi: …

Giọng nói có phần dí dỏm của thiếu nữ vang lên:

"Giám đốc, anh bảo cho tôi về nhà nghỉ ngơi vậy tôi đi đây, anh nhớ nói với Chu Doanh nhé, bái bai. Còn nữa, bây giờ tôi không định yêu đương, không định yêu đương với bất kỳ ai."

Chu Hạc Lâm chưa bao giờ thấy dáng vẻ tinh nghịch hoạt bát như vậy của cô, anh ta ngẩn ngơ, nhìn vóc dáng yểu điệu dần đi xa.

Tuy vẫn không thành công nhưng trong lòng anh ta lại không hề tức giận, ngược lại còn càng thêm sung sướng. Anh ta nghĩ thầm: Sắp tới phải dỗ dành cô ấy một chút, ví dụ như tháng này đánh giá hiệu suất công việc của cô cao lên, để cô được thêm tiền thưởng, tháng sau lại giảm đi.

Phải giày vò cô, mài giũa cô, quan tâm cô, đương nhiên cô sẽ biết được điểm tốt của người đàn ông thành đạt như anh ta.

***

Lục Duy Chân cực kỳ cảm tạ lý trí vào giây phút cuối cùng của mình, vẫn là 5000 tệ tương đối quan trọng. Dĩ nhiên lúc này cô vẫn chưa hề biết rằng mình sắp nhận được tận 6300 tệ.

Cô nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, công việc còn dang dở thì xếp chỉnh tề đặt trên bàn Chu Doanh. Đúng lúc này thì đồng nghiệp mang cơm về cho cô, sợ đêm dài lắm mộng, Lục Duy Chân liền xách luôn cơm ra khỏi công ty.

Sau khi ngẫm nghĩ, cô lại mua thêm một suất cơm hộp ở nhà ăn tầng dưới rồi đi đến hầm đậu xe.

Mới đi lướt qua hai hàng xe, còn chưa tìm được xe của Trần Huyền Tùng thì người đã xuất hiện trước. Vẫn là một thân quần rằn ri áo phông xám, một cái túi bên hông, đơn giản nhưng gọn gàng cao lớn.

Anh đứng cách cô 2 mét, giọng nói trầm thấp, khô khốc như bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt: Chuyện gì?

Lục Duy Chân:

"Lại muốn nói chuyện với anh."

Trần Huyền Tùng nhìn cô, xoay người rời đi: Bắt kịp.

Lục Duy Chân vội vàng đuổi theo, chưa đầy một lúc sau liền tới xe của anh, hai người cùng lên xe.

Hiện tại cảm xúc của Trần Huyền Tùng hơi phức tạp. Từ trước tới giờ anh chưa từng tiếp xúc đến lần thứ hai với người bị hại hoặc người có liên quan đến vụ việc. Càng sẽ không để đối phương và cuộc sống của mình có bất kỳ giao điểm nào.

Đã nhiều năm như vậy, xong việc là phất tay áo rời đi, một thân một mình không người hay biết. Nhưng bây giờ anh đang nhìn thấy gì?

Cô gái này xách theo hai hộp cơm toả ra mùi thơm nức mũi, ngồi lên ghế phụ lái của anh, còn rút đũa ra, hơn nữa thuận tay rút thêm tờ khăn giấy từ ngăn đựng đồ ô tô.

Không hiểu sao Trần Huyền Tùng lại thấy hơi nôn nóng, anh kiềm chế hết mức, hỏi: Muốn nói chuyện gì?

Nhưng Lục Duy Chân lại không hề đáp mà chỉ đưa cơm hộp cho anh.

Trần Huyền Tùng không nhận: Tôi ăn rồi.

Lục Duy Chân không tin, vừa rồi anh còn treo người bên cửa kính như ninja cơ mà, đã thế còn theo cô nửa bước không rời, lấy đâu ra thời gian ăn cơm. Cô hỏi: Ăn cái gì?

Lục Duy Chân:

"Đừng nói là ăn lương khô đấy nhé?"

Người giống như anh, cảm giác rất hợp với kiểu bình nước quân đội và lương khô.

Anh không đáp lại, Lục Duy Chân liền biết mình đã thật sự đoán trúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!