Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Chu Hạc Lâm cũng không sốt ruột, anh ta biết rõ đậu hũ nóng không thể vội ăn, bèn ôn hoà hỏi:
"Hôm qua trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Duy Chân ậm ừ: Có ăn trộm.
Chu Hạc Lâm Ồ một tiếng rồi hỏi tiếp:
"Người có sao không? Có bị thương không?"
Lục Duy Chân:
"Không sao. Sau đó cảnh sát tới nên mới đi làm muộn. Điện thoại hết pin nên không kịp xin nghỉ."
Chu Hạc Lâm gật đầu, vừa đấm vừa xoa:
"Anh cũng biết em là một cô gái có trách nhiệm, sẽ không có chuyện tuỳ ý bỏ mặc như thế. Chuyện này anh sẽ nói với Chu Doanh. Chiều nay nếu em còn mệt thì anh cho em nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ, công việc cứ để đó anh sẽ sắp xếp."
Lục Duy Chân nói luôn:
"Cảm ơn giám đốc Chu, vậy bây giờ tôi đi về." Cô đang định đứng lên thì bị Chu Hạc Lâm cười cản lại, nghĩ thầm cô bé thật láu cá, vừa chiếm được lợi đã muốn đi ngay.
Anh ta nói:
"Vội cái gì, anh còn có chuyện muốn hỏi em."
Lục Duy Chân đành phải ngồi lại.
Chu Hạc Lâm liền bắt đầu tán gẫu với cô. Hết kể cho cô nghe những giai thoại thời đại học của anh ta, lại kể lúc anh ta vừa vào công ty không sợ trời không sợ đất mà giành được mấy đơn hàng lớn, cũng nhắc tới việc anh ta và mấy vị sếp lớn ở công ty là bạn bè thân quen…
Lục Duy Chân hờ hững nghe, giữa chừng còn không nhịn được mà ngáp ngủ mấy lần.
Chu Hạc Lâm thấy vậy nhưng cũng không thèm để ý, trái lại còn ân cần quan tâm hỏi han có phải đêm qua cô quá mệt mỏi hay không. Lục Duy Chân không buồn đáp lại dù chỉ một lời.
Chu Hạc Lâm cảm thấy bầu không khí đã chín muồi, rốt cuộc cũng bắt đầu nói về cuộc sống hôn nhân của mình. Theo lời anh ta thì năm đó bản thân anh ta cùng vợ ở bên nhau do đối phương theo đuổi trước.
Khi đó còn ít tuổi, căn bản không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ cảm thấy không nên để con gái phải mất mặt nên mới hồ đồ chấp nhận. Rồi tiếp theo chính là cuộc sống hôn nhân bình thường yên ả. Anh ta có trách nhiệm kiếm tiền mua nhà mua xe, sau đó sinh con.
Mãi đến hôm nay khi đã công thành danh toại, bấy giờ mới chợt phát hiện căn bản không hiểu tình yêu là gì.
Lục Duy Chân vô cảm nhìn anh ta.
Chu Hạc Lâm cảm thấy cô gái này thật ngốc, đã nói đến mức này rồi, ít ra cô cũng phải tỏ vẻ đã hiểu hoặc thẹn thùng, hoặc bối rối hoặc sợ hãi, miễn sao có phản ứng là được.
Thế mà cô lại giữ nguyên dáng vẻ như lão Phật ngồi thiền, thậm chí còn khiến anh ta có cảm giác như mình là người không hiểu chuyện… Đây là cái cảm giác quái gở gì vậy?
Nhưng Chu Hạc Lâm vốn là một kẻ không dễ dàng bỏ qua mục tiêu. Dù cảm thấy bản thân đang đối mặt với một khúc gỗ, anh ta cũng phải cạy cho được một vết rách.
Thế nên anh ta vẫn tiếp tục nói theo kế hoạch:
"Tiểu Lục, em cảm thấy anh Chu đây thế nào?"
Lúc này Lục Duy Chân mới cúi đầu, không muốn để đôi mắt như bóng đèn 800W kia cứ rọi thẳng vào mình. Cô nói:
"Rất tốt, với công việc, với gia đình, với chị dâu, với con cái đều rất có trách nhiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!