Chương 10: Hộ vệ của tôi (1)

Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Ánh nắng ban mai trong trẻo ấm áp phủ lên cửa kính xe. Chiếc ghế êm ái, nhiệt độ mát mẻ với mùi hương tinh khiết khiến Lục Duy Chân cảm thấy bình yên và thư thái.

Vì thế cô trầm mặc một lúc lâu.

Người bắt yêu cũng không lên tiếng mà chầm chậm lái xe rời khỏi phạm vi đồn cảnh sát trước.

Anh tên là gì? Lục Duy Chân chợt hỏi,

"Tôi cũng không thể cứ gọi anh là này, kia cho được."

Anh yên lặng giây lát mới nói:

"Tôi tên là Trần Huyền Tùng."

Là những chữ nào? Lục Duy Chân hỏi.

"Bảy dây đàn lạnh lẽo, nghe thoảng gió thông vang." (*)

(*) Bê: Hán Việt: Lãnh lãnh thất huyền thượng, tĩnh thính tùng phong hàn – Trích trong bài thơ Đàn cầm của Lưu Trường Khanh.

Lục Duy Chân nhìn anh, đùng một phát bất chợt ngâm thơ, nếu không phải vì vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, cô đã cảm thấy người này thật ngả ngớn. Đừng nói cái tên này nghe còn rất hoài cổ.

Đâu có giống như tên cô, trước đấy cô có hỏi ba mình, người ba làm giáo sư đại học ấy bế cô lên, nói:

"Bởi vì nơi mà chúng ta đang đứng, từng khoảnh khắc mà chúng ta có, đều là thứ chân thực duy nhất trong dòng sông thời gian và vũ trụ mênh mông vô tận này."

Quả là vừa to lớn vừa trống rỗng, không biết diễn tả thế nào.

"Tôi tên là Lục Duy Chân." Cô nói.

Tôi biết.

Lục Duy Chân nhớ lại lần đi xem mặt đã ngây ngốc tự giới thiệu bản thân mình.

Vậy nên lại là một chốc lát yên lặng.

Dù sao thì chuyến vào đồn cảnh sát vừa rồi thật đáng xấu hổ và chật vật, tâm trạng của cô làm sao mà tốt cho được? Cộng thêm sự kinh hoảng đến vô lý vào buổi tối hôm qua nữa.

Lục Duy Chân nghĩ, anh ấy đã sớm đoán được sẽ như vậy phải không? Nếu báo cảnh sát thì kết quả sẽ như vậy. Thế nên tối qua khi thấy cô kiên quyết không nghe lời, anh mới nở nụ cười lạnh lùng kia. Anh đều hiểu hết cả.

Trần Huyền Tùng cũng nhìn cô gái ngồi bên cạnh.

Đại khái đã bị giày vò kha khá ở đồn cảnh sát nên trông cô còn tiều tuỵ hơn cả tối qua, nhưng vẻ mặt vẫn ẩn hiện nỗi không cam lòng.

Vẫn còn con nít lắm.

Anh nghĩ thầm.

"Đi đâu đây? Về nhà chứ?" Anh hỏi.

Lục Duy Chân đang định gật đầu thì bất chợt liếc thấy mặt trời chói trang bên ngoài, bấy giờ mới kịp phản ứng, sợ đến hồn phi phách tán —— Mấy giờ rồi?

Trần Huyền Tùng nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Duy Chân để ý thấy đồng hồ đeo tay của anh cũng là mẫu ngoài trời, cấu tạo phức tạp và rất nhiều chức năng.

10 rưỡi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!