Tác giả: Đinh Mặc
Biên tập: B3
Ánh nắng chiều vàng rực rỡ, chầm chậm bao phủ lấy cửa sổ phía Tây phòng làm việc.
Trong căn phòng yên tĩnh toát ra sự gấp rút vô hình. Mỗi ngày gần đến giờ tan làm đều như vậy.
Lục Duy Chân gõ con số cuối cùng trên máy vi tính, ấn nút Lưu rồi chậm rãi thở ra, vươn vai liếc nhìn thời gian, còn 10 phút nữa là hết giờ làm.
Chị Chu quản lý ngồi ở phía trước đứng lên, nở nụ cười yêu kiều cầm hai tờ bảng kê đi đến bên bàn làm việc của Lục Duy Chân:
"Tiểu Lục, sáng sớm ngày mai giám đốc Chu cần bản báo cáo này, cô làm đi nhé."
Xung quanh không có ai nhìn sang.
Lục Duy Chân không nhận.
Chị Chu thu lại ý cười:
"Làm sao, có vấn đề gì?"
Lục Duy Chân không nhớ được đây đã là lần thứ mấy rồi, cứ gần hết giờ làm là chị Chu sẽ ném công việc cho cô. Đã thế buổi chiều cô còn tận mắt nhìn thấy giám đốc Chu đưa hai tờ bảng kê này cho chị Chu bảo chị ta làm.
Biết làm sao được, chị Chu là cấp trên của cô, phục vụ trong công ty đã mười năm. Còn Lục Duy Chân cô chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại Học, tay mơ đi làm chưa đầy hai tháng.
Nghĩ đến cái ví tiền xẹp lép của mình, Lục Duy Chân nặn ra một nụ cười:
"Chị Chu, hôm nay tôi có việc, chị xem… Chị có thể tự làm được không?" Càng nói âm lượng càng nhỏ dần, xen lẫn vẻ nhu nhược là nỗi uất ức mơ hồ, cô cúi đầu, chỉ để người ta nhìn thấy tóc mái thật dày và gọng kính đen.
Cô vừa nói ra câu này… mặt chị Chu liền sa sầm, ngần ngại trước ánh nhìn trộm hóng chuyện của đồng nghiệp, chị ta như cười như không, lạnh mắt nói:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi phải đi đón con, không ai đón con tôi cũng không được."
Đầu Lục Duy Chân cúi càng thấp hơn, mặt cũng đỏ lên:
"Tôi phải đi xem mặt. Đều đã hẹn lịch rồi, 6 rưỡi chiều, tan làm phải đi ngay."
Chị Chu hơi sững sờ, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Có đồng nghiệp nghe thấy liền cười ha hả nói:
"Tiểu Lục, cô còn nhỏ như vậy đã đi xem mặt rồi à?"
"Này, nhỏ cái gì nữa, phải như Tiểu Lục mới thông minh, ra tay càng sớm càng tốt, đợi đến 25, 26 mới tìm thì đàn ông tốt đã bị hốt hết từ lâu rồi."
"Anh ta làm nghề gì, đẹp trai không?"
Bình thường tính cách của Lục Duy Chân vốn chất phác, nhạt nhẽo, lúc này sống lưng thẳng tắp, đáp nhỏ:
"Không biết, chưa xem ảnh."
Trong bầu không khí này, chị Chu cứ cưỡng ép bắt cô làm việc thì cũng không hay cho lắm, chị ta cũng cần mặt mũi.
Chị ta ngẫm nghĩ rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Duy Chân, nhỏ giọng cười nói:
"Xem mặt là chuyện tốt, chị Chu ủng hộ cô. Nhưng tôi thật sự phải về đón con, hay cô xem thế này có được không nhé? Cô mang về nhà làm, sáng sớm mai nộp cho giám đốc Chu là được."
Lục Duy Chân nắm chặt quả đấm rồi lại chậm rãi buông ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!