Cuối cùng, đương nhiên Cố Lăng Tuyệt sẽ không cứ thế mà ngủ.
Hắn xoay người lại, những vết thương trên lưng lập tức lộ ra, xanh đỏ dài ngắn khác nhau, trông cực kỳ đáng sợ.
Thư Lâm sợ đến choáng váng, quên cả tức giận, vội vàng tìm hộp y tế lấy thuốc bôi ra ngoài.
Cố Lăng Tuyệt để mặc cho bạn nhỏ xử lý. Lúc bị thương cậu cũng không bức bối, vậy mà giờ không hiểu sao lại chợt thấy nghẹn ngào.
Đến lúc bôi thuốc, mắt Thư Lâm đã gần như đỏ hoe. Cậu nhớ lại lúc Cố Lăng Tuyệt thuần thục băng bó cho mình, trái tim nhói một cái, nói không nên lời.
Đứa nhỏ thiện lương này, Cố Lăng Tuyệt đương nhiên biết cách làm sao để dỗ dành cậu nhóc.
Sau khi bôi thuốc xong, Thư Lâm lặng lẽ mò qua phòng ngủ chính, lục lọi một lúc lâu thì tìm thấy bộ đồ ngủ bằng lụa mà ba cậu vừa mua mấy hôm trước nhưng chưa mặc trộm về.
"Chú mà phát hiện thì có đánh cậu không?"
Ngữ khí của bạn cùng bàn rất dè chừng, nhưng điều hắn hỏi lại là liệu cậu có bị đánh hay không.
Thư Lâm nén lại chua xót trong lòng, lắc đầu thật mạnh: "Yên tâm, ba tớ không nỡ đâu."
Ba Thư cưng cậu còn hơn cả mẹ, dù có bực bội cũng chỉ tự nổi giận một mình, đến một sợi tóc của con trai ông cũng không nỡ bứt.
Người xưa có câu con hư tại mẹ, thật là hiếm có khi mà Thư Lâm lớn lên được nuông chiều đến thế nhưng tính cách không lệch lạc chút nào.
Cố Lăng Tuyệt cười cười: "Vậy tốt rồi, có muốn tôi sấy tóc giúp không?"
Thư Lâm vô thức liếc qua bàn tay hắn, trắng nõn thon dài, cứ như thể bàn tay ấy có khả năng bao trọn được hết tay cậu vậy.
Mặt cậu hơi đỏ lên: "Vậy thì… phiền cậu nhé."
Ngón tay Cố Lăng Tuyệt có lực nhưng không thiếu nhẹ nhàng, Thư Lâm thoải mái đến mức nói: "Cố Lăng Tuyệt, hay là cậu đến sống nhà tớ đi, chúng ta nói với người nhà cậu là cậu ở khu nội trú của trường."
Tất nhiên Cố Lăng Tuyệt không đáp ứng.
Ngoài học ra còn có chuyện quan trọng hơn hắn cần làm.
Việc kinh doanh Lâm Chính Tùng giao phó, còn có ba kẻ nhà họ Cố kia, tất cả đều phải giải quyết.
Đương nhiên những chuyện đen tối này không thể nói với Thư Lâm được.
Khi cả hai nằm xuống giường thì trời cũng đã muộn, mỗi người đắp một chiếc chăn, cũng không cần tâm sự mỏng mà đi thẳng vào giấc ngủ.
Không lâu sau, trên giường truyền đến tiếng thở đều khe khẽ.
Cố Lăng Tuyệt nghiêng đầu, trong bóng tối mở mắt ra.
Thư Lâm ngủ rất ngoan, cánh tay nhỏ gầy gác bên ngoài, tư thế nằm yên tĩnh, có thể thấy được là một đứa trẻ có giáo dục tốt.
Không có người nào như vậy xung quanh Cố Lăng Tuyệt. Cố Thừa Tông cũng là kẻ được cưng chiều mà lớn lên, được cặp vợ chồng ngu ngốc đó nuôi thành tên tự cao tự đại không để ai vào mắt, ngang tàng phách lối, muốn cướp đi những thứ không thuộc về mình từ tay của hắn, nhưng làm sao có mùa xuân ấy được.
Hắn thích Thư Lâm ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Cố Lăng Tuyệt thích trêu cợt lòng người, nhưng khi đối mặt với một Thư Lâm như thế thì lại không nỡ xuống tay, chỉ có thể đặt cậu ấy trong lòng bàn tay cẩn thận chăm sóc từng li từng tí.
Hắn chậm rãi đến gần cậu, nhẹ nhàng nâng tay nhỏ nhét vào chăn, ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ một lát, khẽ cười, im lặng nói ngủ ngon.
Trường Tam Trung Lan Thành không nằm trên danh sách trường top của tỉnh H, thậm chí ngay cả trong khu vực Lan Thành cũng không được xem là lựa chọn hàng đầu. Trong trường có một Thư Vũ thành tích cao vốn đã xem như là được tổ tiên phù hộ rồi, nay lại đột nhiên có thêm một thí sinh đạt điểm gần như là tuyệt đối, có thể tưởng tượng được mọi người sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Cuộc sống học sinh rất đơn giản, với điểm số cao như vậy thì không còn ai quan tâm đến những đồn thổi trước đó về học sinh mới nữa. Hơn nữa người ta còn đẹp trai như thế, nên cũng không lâu sau đã có thư tình được lặng lẽ nhét dưới hộc bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!