Chương 36: (Vô Đề)

Phòng bệnh mới rộng rãi, thoáng mát, còn có cả sô pha mềm, chỉ là ba Thư vẫn chưa dọn vào.

Lý Tuệ Vân ngồi trên sô pha, người phụ nữ xinh đẹp tao nhã khi xưa đã có vài nếp nhăn nhỏ. Bà thấy con trai lại gần thì vội đứng dậy.

Bà dời mắt nhìn về sau, nhưng không có ai.

"Bác sĩ nói gì?"

Tiếng con trai gọi về ánh mắt bà: "Đã qua cơn nguy kịch rồi, theo dõi thêm một ngày, nếu không có vấn đề gì thì mai sẽ được chuyển ra khỏi ICU."

Thư Lâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh mẹ: "Mẹ muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Hai tay Lý Tuệ Vân đặt trên đầu gối bứt rứt: "Tiểu Cố với nhà họ Cố, bọn họ..."

"Đúng như trên bản tin có nói." Trên đường đến Thư Lâm đã gửi đường link bản tin cho mẹ, cậu an ủi bà: "Cố Lăng Tuyệt không có ý xấu với nhà mình."

Đương nhiên Lý Tuệ Vân biết chứ.

Chỉ là nhà bọn họ đã quen cẩn trọng, đột nhiên xuất hiện một người cầm quyền như vậy bên cạnh, khó tránh suy nghĩ nhiều.

Nhưng nhà họ Thư cũng chẳng có gì để mưu toan chiếm lợi nữa rồi.

Nghĩ vậy, ngược lại thấy an tâm hơn.

Thư Lâm cầm tay mẹ, bàn tay từng được chăm sóc cẩn thận nay đã trở nên thô ráp: "Cố Lăng Tuyệt đồng ý cho nhà mình vay tiền, cho vay rất nhiều. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.′

"Ừ." Lý Tuệ Vân ừm một tiếng trong mũi, vốn không hề muốn khóc trước mặt con trai nhưng bà vẫn không nhịn được: "Đợi khi có dịp, mời cậu ấy tới nhà ăn bữa cơm nhé."

Thư Lâm cong cong khóe miệng, đáp dạ.....

Nhờ có sự trợ giúp của nhà họ Cố, cuối cùng nhà họ Thư cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Thư Lâm bắt đầu học quản lý công việc kinh doanh của gia đình giúp Lý Tuệ Vân. Tuy rằng phải chật vật giãy giụa trong bùn lầy, muốn giàu có lại như khi xưa rất khó, nhưng vẫn may là không phải nhìn mặt người khác mà sống.

Thư Lâm tới bệnh viện thăm ba, Thư Hải Dương đã sớm được chuyển vào phòng bệnh bình thường. Bác sĩ trưởng là chuyên gia ngoại thương, cực kỳ tận tâm.

Nhà họ Thư có lòng biết ơn với sự giúp đỡ của Cố Lăng Tuyệt.

"Sáng sớm nay ông nội con có tới."

Thư Lâm cau mày: "Ông ấy tới làm gì?"

Lý Tuệ Vân cũng cười, hơi chế giễu: "Tới cùng bác cả, nói là tới thăm ba con, có khó khăn thì có thể tìm bọn họ."

Thư Lâm hừ một tiếng: "Giả mù sa mưa."

"Chắc không nghĩ tới nhà chúng ta còn có thể trở mình." Bị oan ức nhiều như vậy, giọng Lý Tuệ Vân không khỏi có chút hả hê: "Bọn họ nhọc công phí sức với cái cành cao nhà họ Cố, nhưng cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì. Giờ nhìn nhà mình sao thuận mắt cho được."

Thư Lâm như bao che con cái: "Con không thèm giới thiệu Cố Lăng Tuyệt làm quen với đám người đó đâu."

Cái miệng kia của vợ bác cả chỉ sợ lại văng thêm mấy lời khó nghe.

Huống hồ đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, nhà Thư Lâm cũng đã dứt khoát với phía nhà cũ.

Nhưng dường như ông nội Thư không nghĩ như vậy.

Vậy mà Thư Lâm còn nhận được cuộc điện thoại quan tâm từ ông nội, hỏi về mấy chuyện bài vở, học tập của cậu. Ông còn nói cậu rời trường lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ không theo kịp việc học trên lớp, kêu Thư Vũ giúp cậu học bù.

Thậm chí khi Thư Hải Dương xuất viện còn đặc biệt phái xe chuyên dụng tới đón, nói là giúp ông đón gió tẩy trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!