Thư Lâm vùng vẫy mấy lần vẫn không thoát ra nổi, Cố Lăng Tuyệt như phát điên rồi, cứ ôm cậu thật chặt không buông tay, khóa lại cánh tay nghịch ngợm, giữ chặt phía sau ót làm người trong lòng không nhúc nhích gì được nữa.
Cuối cùng Thư Lâm dứt khoát chịu thua, thở hồng hộc mà mặc kệ hắn.
Sau khi ôm xong, sơ mi của hai người đều đã nhăn nhúm cả.
Mắt Thư Lâm phiếm lệ, đôi môi đỏ thắm, Cố Lăng Tuyệt không nhịn nữa mà nhẹ nhàng đụng đụng.
"Tôi như này, cậu có giận không?"
Thư Lâm đỏ mặt, dáng vẻ có hơi ngượng ngùng: "Tớ không giận."
Cậu nhìn Cố Lăng Tuyệt, nhẹ nói: "Thích mà."
Cố Lăng Tuyệt nhìn thì thô bạo, nhưng động tác lại quá đỗi dịu dàng, lúc này còn nhớ rằng không được làm thương bạn nhỏ, Thư Lâm ngoại trừ miệng với đầu lưỡi tê dại ra thì những chỗ khác không có vấn đề gì.
Cố Lăng Tuyệt hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được mà cười, hắn không nói gì thêm ôm người vào ngực, lại hôn lên, mang theo thương tiếc.
Có lẽ là có chuẩn bị, lần này Thư Lâm không trốn nữa, thậm chí còn chủ động hơi ngửa đầu lên, xuôi theo động tác của hắn.
Tiếng tim đập vang dội trong màng nhĩ, không phải là giấc mơ không thể chạm tới, mà là Cố Lăng Tuyệt chân thực đang đứng ở ngay đây.
Thư Lâm có hơi kích động.
Nụ hôn này cũng không kéo dài lắm, cả hai đã lâu rồi không gặp, có quá nhiều lời muốn nói với nhau.
Thư Lâm hỏi: "Giọng cậu sao thế, có phải bệnh rồi không? Đã đi khám chưa?"
"Bị nhốt quá lâu nên cảm nhẹ." Cố Lăng Tuyệt hời hợt nói: "Bác sĩ có khám qua rồi, không sao đâu."
Nhưng Thư Lâm không còn là đồ ngốc nữa.
Bỏ qua mấy cái tin tức xem được kia, chỉ có điều Cố Thừa Tông là hạng người như nào, trong lòng Thư Lâm hiểu rõ, những chuyện mà Cố Lăng Tuyệt phải đối mặt còn nghiêm trọng gấp mấy lần so với lời kể của hắn.
Cậu không đồng tình nói: "Vẫn nên đi bệnh viện chụp X
-quang gì đi, người cậu nhiều vết thương như thế, đến lúc nhiễm trùng rồi loét ra thì phiền lắm..."
Khoảnh khắc vừa ôm cậu đã cảm thấy khác thường rồi, cái hương vị máu tươi nhàn nhạt quen thuộc kia, có lẽ trong khoảng thời gian này, Cố Lăng Tuyệt hẳn đã chịu đòn không ít.
Cố Lăng Tuyệt vuốt tóc bạn nhỏ, để từng làn tóc chạy qua khe ngón tay, nhẹ giọng nói được.
Hai người lại quay về chuyện của ba mẹ Thư Lâm, Thư Lâm ngóng trông nhìn hắn, cõi lòng chờ mong: "Cậu cho tớ mượn ít tiền nhé, khi nào nhà tớ hoàn đủ vốn, trả hết nợ cho ngân hàng rồi sẽ trả lại cậu ngay."
Cố Lăng Tuyệt hỏi: "Mượn bao nhiêu?"
Thư Lâm báo một con số, ánh mắt có hơi né tránh.
Thực ra cậu đang giở trò, ỷ vào giao tình với Cố Lăng Tuyệt mà lặng lẽ tăng số tiền cần mượn lên một chút xíu.
Cố Lăng Tuyệt kéo khóe miệng, không vạch trần cậu mà chỉ tỏ ra khó xử cau mày: "Nhiều vậy sao?"
Thư Lâm giật mình, sau đó đỏ mặt, chột dạ nói: "Thực ra ít hơn một chút cũng được..."
Cố Lăng Tuyệt theo thói quen nhéo nhéo mặt bạn nhỏ, buồn cái là giờ nhéo không được miếng thịt nào: "Cũng không đến mức là không đủ chừng ấy."
Ánh mắt Thư Lâm hơi sáng lên.
"Nhưng nhà cậu định trả bằng cách nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!