Sáng hôm sau, Thư Lâm bướng bỉnh không chịu ăn ở nhà mà lôi kéo Cố Lăng Tuyệt tới quán ăn sáng ngoài trường mua bánh bao rau hẹ với cháo đậu đỏ gạo đen.
Cố Lăng Tuyệt hơi nhướng mày cười nhìn bạn nhỏ: "Này là gọi cho cậu hay là cho tôi đấy?"
Thư Lâm gặm bánh bao không nói lời nào, chỉ có cái chân ở dưới bàn là duỗi qua đạp nhẹ vào chân của bạn cùng bàn.
Rất nhẹ, không hề dùng sức.
Bây giờ Cố Lăng Tuyệt nhìn Thư Lâm trong đầu toàn cảnh nóng đêm qua, mỗi một động tác của cậu đều có thể khiến cho khí huyết trong cơ thể dâng trào, chỉ muốn ôm người vào lòng dịu dàng thương yêu.
Hắn cúi đầu hớp một ngụm cháo rồi ăn thêm hai cái bánh quẩy, miễn cưỡng đè lại những thứ cảm xúc rối loạn kia, tinh lực quá dồi dào cũng không tốt.
"Sao không ăn bánh bao?" Thư Lâm đẩy cái lồng hấp nhỏ lên phía trước: "Quán này làm đồ ăn sáng rất sạch sẽ, tớ ăn ở đây chưa từng bị đau bụng bao giờ."
Cố Lăng Tuyệt thuận miệng nói: "Không thích ăn rau hẹ."
Thư Lâm bĩu môi kéo lồng hấp về bàn bên mình: "Kén chọn thật đấy, thế thôi vậy, con trai không ăn hẹ về già sẽ khó chịu cho coi."
(*)Vì rau hẹ tốt cho nam giới á, đại loại như là chữa xuất tinh sớm (〃▽〃)
... Biết nhiều quá nhỉ.
Cố Lăng Tuyệt thay chén nước chấm của cậu thành loại không cay, mặt không đổi sắc nói: "Vậy cậu phải ăn nhiều vào đi."
Thư Lâm kinh sợ, trong miệng còn nhai miếng bánh bao, hai má phồng phồng, nhìn muốn chọt.
Cậu cố gắng nuốt xuống, tai đỏ cả lên, tức giận nói nhỏ: "Tớ... Tớ tối hôm qua, không có nhanh..."
Không còn bộ dáng ngang ngược chỉ trời chỉ đất của thường ngày, trông cực kỳ đáng yêu.
Cố Lăng Tuyệt hơi hơi rủ mắt.
Lần đầu như vậy, Thư Lâm quả thực không tính là nhanh.
Mà cũng may là thế, nếu không chịu nổi, sau này hắn sẽ không nỡ bắt nạt bạn nhỏ.
Nhưng Cố Lăng Tuyệt không khen cậu mà chỉ cười cười không rõ ý.
Ánh mắt bạn nhỏ ngay lập tức có hơi lúng túng, cậu cố ăn cho xong mấy cái bánh bao hẹ.
Kết quả là ăn quá no, lúc trở lại phòng học còn có hơi không được thoải mái.
Cố Lăng Tuyệt thở dài, xót cho cậu, dắt người ra khỏi lớp: "Đi cho dễ tiêu."
Thư Lâm uất ức theo sát sau, bước từng bước thật chậm: "Tớ không có nhanh."
Cố Lăng Tuyệt: "..."
Quả nhiên là đàn ông đều sẽ cực để ý vấn đề này, bất kể tuổi tác.
Cho dù là bạn nhỏ cùng bàn bé bé mềm mềm thì cũng có một mặt như vậy.
Cố Lăng Tuyệt không chọc nữa, xoa bóp bả vai cậu: "Ừm, giỏi thật đấy."
Cho đến khi tiếng chuông vang lên, hai người mới trở về lớp học.
Thư Lâm nghe thoang thoảng mùi thuốc trên người Cố Lăng Tuyệt.
Hôm nay cậu đã đặc biệt dậy từ sớm để bôi thuốc cho bạn cùng bàn, còn cẩn thận từng li từng tí băng bó kỹ, được người kia khen ngợi một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!