Chương 20: (Vô Đề)

Hiếm khi Thư Lâm thắng Thư Vũ được một lần, cho nên lúc nói chuyện với ba mẹ, giọng điệu cậu vui thấy rõ.

"Cuối tuần có trận bên Nhất Trung, tiếc là con không đi cổ vũ được, thầy không cho phép."

Lý Tuệ Vân cười cậu: "Trận đấu kéo dài hai tiếng mà cho các con đi xem mới là dở, còn muốn nghỉ học đi cổ vũ nữa chứ, trường nào có đãi ngộ tốt vậy?"

Thư Hải Dương một bên cũng xen vào: "Chắc có Hải Anh Trung đấy, nghe nói lần này bên đó lập hẳn một đội cổ động viên, tập trung cổ vũ nâng cao khí thế luôn."

"Học sinh trường người ta đều đã bước nửa chân vào đại học cả rồi, trình độ khác hẳn với đứa nhỏ nhà mình đó."

"Lúc trước chẳng phải tiểu Cố cũng học Hải Anh Trung sao? Lần này không chừng sẽ gặp lại bạn cũ cũng nên."

Thư Lâm không hưởng ứng, chỉ yên lặng ăn cơm cho xong.

Trở về phòng ngủ, cậu nhớ lại những lời ba mẹ nói.

Nhắc mới nhớ, dường như Cố Lăng Tuyệt chưa bao giờ kể cho cậu nghe về trường học trước đây của mình.

Hải Anh Trung là trường học tư nhân dưới danh nghĩa Cố thị, có thể học được không phú thì cũng quý, người trong trường mỗi bước đi đều mang theo gió.

Chỉ tiếc bạn cùng bàn của cậu có một người cha không đáng tin, sau lại còn cưới thêm một người mẹ kế cũng không đáng tin nốt, từ một thiếu gia lưu lạc thành người phải lo cơm ăn áo mặc.

Luôn trong tâm thế bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt nạt, có lẽ cuộc sống hắn ở trường học ban đầu cũng không dễ chịu là mấy.

Thư Lâm không nhịn được muốn nhắn tin cho bạn cùng bàn, nhưng vừa mở lên thì không biết nói gì cho phải, lăn qua lộn lại, cuối cùng chỉ gửi được ba tiếng.

[Thư Lâm: Cố Lăng Tuyệt.]

Nhưng đến khi Cố Lăng Tuyệt nhìn vào khung chat, trên màn hình chỉ còn lại thông báo tin đã gỡ.

[Cố Lăng Tuyệt:?]

Màn hình hiển thị "Đang soạn tin…".

[Thư Lâm: Tớ có lập một nhóm mời cả đội bóng rổ đi ăn lẩu cá du thuyền, thứ bảy đi, cậu lên xem xem.] Lúc này Cố Lăng Tuyệt mới phát hiện các thông báo có tin nhắn mới hầu hết đều đến từ nhóm kia.

Tên của nhóm khá là nghiêm túc, gọi là "Đội ăn lẩu lớp ba".

Thành viên không nhiều lắm, chỉ có vài người bên đội bóng rổ, còn có thêm mấy bạn nữ bên cổ động cũng ở trong đây.

Mọi người đều rất hào hứng, vừa khen ủy viên thể dục đáng yêu, năm sau sẽ tiếp tục để cậu đảm nhiệm chức vụ quan trọng này tiếp, vừa không khách khí thảo luận địa điểm ăn.

Cố Lăng Tuyệt lướt lên xem một chút, không tham gia thảo luận.

Hắn thoát ra, mở khung chat riêng.

[Cố Lăng Tuyệt: Không vui sao?]

Thư Lâm đang ăn kem ba màu, vừa mới ngoạm một miếng có vị sữa, nhìn thấy tin này, thìa ngậm trong miệng cũng quên lấy ra luôn.

Cố Lăng Tuyệt lắp camera trong nhà cậu đấy ư?

[Thư Lâm: Vui mà.]

[Thư Lâm: Cậu có món gì... không muốn ăn không, tớ nhờ ba nói cho chủ quán, có thể chuẩn bị trước.]

Cố Lăng Tuyệt không kén ăn. Khi trước Lâm Chính Tùng còn khỏe mạnh, hắn đã theo ông dự không ít những bữa tiệc xa hoa, là cái loại tiệc không giới hạn trên du thuyền, đó mới đúng là câu cá biển thật sự. Sau khi câu cá tươi lên, đầu bếp chuyên nghiệp mới bắt đầu chế biến thức ăn, vừa ngắm vừa ăn.

[Thư Lâm: Hay tớ giới thiệu cho cậu vài món nhé?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!