Tin tức có một bạn đẹp trai chuyển từ Hải Anh Trung đến học ở lớp hai nhanh chóng được truyền đi khắp khối.
Vì thế mà ngay khi hết tiết, trước cửa lớp đột nhiên có thêm rất nhiều người, ngó ngó vào đây, lấy danh nghĩa là tìm bạn học ở trong lớp.
Đáng tiếc bạn học mới cứ luôn cúi đầu, không biết là đang nhìn cái gì trên bàn, mọi người chỉ có thể mơ hồ thấy đường nét mặt góc nghiêng xinh đẹp.
"Nhìn không rõ. Bạn mới có đẹp trai hơn Thư Vũ không nhỉ?"
"Không biết, nhưng có một điều chắc chắn là thành tích học tập không thua Thư Vũ đâu. Dù sao cũng là học sinh bên Hải Anh Trung, chọn ngẫu nhiên một người cũng có thể dập tơi bời chúng ta."
"Ra ngoài đừng nói thế, Hải Anh Trung không thích nghe mấy chuyện như này. Ai mà biết tại sao cậu ta chuyển đi. Với lại Thư Vũ mới là học bá con nhà giàu thật sự, cuối kỳ trước cậu ấy đứng thứ ba thành phố, là người ở một đẳng cấp khác đó có được không."
"Lớp bảy lại tới khoe khoang rồi. Nếu như ông nói thì tại sao Thư Vũ không tới Hải Anh Trung học đi, lại còn phải ngồi trong ngôi miếu nhỏ này của chúng ta chứ?"
"Nói nhiều với nó làm gì, Hải Anh Trung muốn vào là vào được chắc?"
Cả một đám đứng rộn ràng ngoài cửa. Lúc trước xì xào thỏ thẻ còn có thể chịu được, về sau thì càng lúc nói càng hăng, ngồi trong phòng cũng có thể nghe được tiếng bên ngoài bàn luận.
Cố Lăng Tuyệt như không để ý đến náo nhiệt ngoài kia, từ đầu tới cuối vẫn nghiêm túc cúi đầu, chưa từng đổi tư thế, như thể hắn đã quen với những ánh mắt khác nhau của người ngoài nhìn mình.
Thư Lâm cảm thấy có chút đau lòng.
Bạn mới đã phải chịu đựng điều này trong bao lâu để bây giờ có thể thản nhiên đối mặt với những ánh mắt soi mói ấy chứ.
Cậu nhớ về quá khứ, mỗi lần đi thăm ông nội là sẽ bị dạy cho một bài học. Ông nội luôn lạnh lùng nói cậu nên học theo anh họ đi, đừng có làm Thư gia mất mặt.
Khi ông nội nói lời này, hai bác chỉ ở một bên cười cười không nói, mỗi Thư Vũ lên tiếng hòa giải: "Ông ơi, đừng làm em ấy áp lực, thành tích em ấy trước giờ đã như vậy rồi…"
Sau đó tính khí của ông càng trở nên tệ hơn.
Ông không mắng Thư Lâm nữa mà quay qua mắng con trai mình, nào là thằng bất tài, không dạy dỗ con cái tử tế.
Thư Lâm và cha mẹ cậu không ai nói gì. Dù sao trước giờ ông nội Thư vẫn luôn không thích nhà họ, giờ có giải thích thế nào cũng chỉ khiến ông giận thêm thôi. Cho nên họ thống nhất, cứ để cho ông nội phát giận, bọn họ thỉnh thoảng sẽ nói "Vâng", "Cha nói phải", "Dạ" đáp lại.
Thư Lâm nghe tai này lọt qua tai kia. Khi bị ai đó mắng mỏ, cậu còn có thể thành khẩn chăm chú mà nhìn lại người kia, cứ luôn như vậy, dầu muối không ăn.
Ông nội Thư như đấm vào bông.
Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành như này, ông lại càng cáu thêm.
Thư Lâm được cha mẹ che chở, vì vậy cậu có thể tùy hứng mà chẳng kiêng nể gì.
Nhưng bạn cùng bàn lại không được thế.
Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bực bội, cậu mím môi lấy một tờ kiểm tra vật lý, mở ra, che mất bạn cùng bàn phía sau.
Khi đám bạn học ngoài cửa nhìn lại, đập vào mắt chỉ còn đề thi, làm gì có anh đẹp trai nào nữa.
Cố Lăng Tuyệt dời mắt khỏi cuốn sách, nghi hoặc nhìn qua bạn cùng bàn.
Thư Lâm cười với hắn, trên má xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhạt: "Thật ngại quá, tờ giấy này lớn ghê, chiếm mất không gian của cậu rồi."
Cố Lăng Tuyệt nhìn ra ngoài cửa, ngay lập tức hiểu rõ.
Hắn hơi cong khóe miệng, nhưng chỉ là nhếch một cái rất nhỏ, không ai để ý. Với giọng điệu vừa đáng thương lại vừa cô đơn, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
Trái tim Thư Lâm đột nhiên giật một cái.
Chiến dịch bảo vệ bạn cùng bàn, bắt đầu khởi động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!