Thư Lâm về phòng, leo lên giường nhắn tin với Cố Lăng Tuyệt.
Cắt vài nhành hoa thơm cắm vào bình.
Sau đó chụp lại gửi cho bạn cùng bàn, thêm vào một icon đáng yêu.
[Thư Lâm: Hoa quế vườn nhà tớ nở rồi, lần sau sẽ dẫn cậu đến xem, bảo dì Phương làm bánh hoa quế ăn.]
[Thư Lâm: À, cậu không ăn đồ ngọt, làm cho cậu một cái túi thơm vậy.]
[Thư Lâm: Cậu sao thế, lấy nhầm đồng phục của tớ rồi, ngốc quá đấy?] Không khác gì mấy kẻ có vẻ ngoài vô hại nhưng trong bụng toàn là ý xấu.
Chẳng hạn như màn trả đũa quen thuộc này.
[Thư Lâm: Tớ giặt sạch hết rồi đó, cậu phải cảm ơn tớ đi.]
[Thư Lâm: Cho nên cậu không được bắt tớ học thuộc bài văn và các công thức trong một tháng tới đâu!] Bên kia vẫn chưa nhắn lại, cậu bắt đầu ngồi vắt óc suy nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi vận mệnh bị bắt đi học bài.
Nhưng cậu lải nhải nửa ngày, đầu bên kia vẫn cứ lặng yên không đáp.
Ảnh đại diện WeChat của Cố Lăng Tuyệt là một bầu trời đêm với ngôi sao vàng nhạt, ánh sao le lói, như sắp bị bóng đêm nuốt chửng.
Thư Lâm chọc chọc vào đó.
[Bạn vỗ vỗ(*) "Hôm nay bạn cùng bàn có giúp tôi làm bài không?"]
(*): Chọc liên tục vào avatar trên Wechat thì sẽ xuất hiện cái này. Giống kiểu vẫy vẫy tay trên facebook á:3
Biệt danh này được sửa từ hôm trước.
Lúc đó, Thư Lâm chạy đua với thời gian làm kiểm tra trên lớp, bài còn dài nhưng giờ đã sắp hết, mà cô giáo tiếng Anh lại cực kỳ nghiêm khắc, Thư Lâm có hơi sợ.
Bạn nhỏ cuối cùng cũng biết lo lắng, cậu lắp bắp đến trước bạn cùng bàn, đỏ mặt nói: "Cậu giúp tớ làm hai câu thôi, chỉ hai câu thôi mà, được không?"
Cậu bị Cố Lăng Tuyệt chiều đến lớn mật, cố sức chọc vào vạch giới hạn mà không biết điểm dừng, vì được Cố Lăng Tuyệt bao dung vô điều kiện mà hi vọng cũng lặng lẽ tăng lên.
Sau đó, lần đầu tiên cậu bị bạn cùng bàn phê bình.
Thư Lâm biết mình sai nên cũng không dám cãi, lý trí hiểu rõ bạn cùng bàn nói rất đúng nhưng trong lòng vẫn lăn qua lộn lại mắng người ta mấy lần. Cậu rưng rưng ngồi trở lại khoanh bừa hết những câu còn dang dở.
Lồng ngực trống rỗng, không biết là khó chịu vì bị nói trúng hay khó chịu vì gì.
Cậu không nỡ mắng hắn, có giận lắm thì cũng chỉ sửa lại biệt danh của bạn cùng bàn, lòng đầy giận dỗi.
Đến cuối Cố Lăng Tuyệt vẫn không giúp cậu.
Chỉ là hắn dùng giấy nháp, tỉ mỉ giảng lại những câu cậu làm sai, nhẹ nhàng giải thích, từng chút từng chút sửa lỗi ngữ pháp lại cho cậu.
Điểm của cậu nát như cứt chó, cô giáo cũng không mong đợi gì, cha mẹ cũng không để ý lắm, chỉ có Cố Lăng Tuyệt túm lấy cậu không chịu buông tay.
Cuối cùng, Cố Lăng Tuyệt véo nhẹ tai bạn nhỏ, nói: "Thỏa mãn đi, không ai sung sướng như cậu đâu."
Trong lòng nảy lên, cậu tức khắc đỏ mặt.
Thư Lâm đang cầm điện thoại, ý nghĩ trêu chọc đối phương vừa trỗi dậy thì lập tức tắt.
Cậu trở mình, đổi lại biệt danh, sau đó chầm chậm gõ chữ.
[Thư Lâm: Cố Lăng Tuyệt, cậu về chưa?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!