Chương 8: Thoát ra ngoài, hãy đem mọi việc quên đi sạch sẽ (2447 từ)

Anh ta là đang nói mê sảng. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Nguyễn Niệm Sơ khi nghe thấy Lệ Đằng nói câu đó.

Mấy ngày tiếp xúc, có thể nhìn ra anh ta là một người không thích nói chuyện, cô không cho rằng, nụ cười của mình có thể làm tảng băng trôi mở miệng khen ngợi. Hơn nữa, cô còn chưa bao giờ cười với anh ta.

Vừa nãy cô có cười sao? Không nhớ rõ.

Nguyễn Niệm Sơ một bên lau tay cho Lệ Đằng, một bên suy nghĩ, cô định hỏi Lệ Đằng một chút, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thì thấy anh nhíu chặt mày, hô hấp đều đều và đã ngủ.

Theo bản năng động tác của cô càng thêm nhẹ nhàng.

Lau xong, cô lại vò sạch khăn mặt một lần nữa, vắt cho khô, cẩn thận từng li từng tí một lau trán anh, cuối cùng lấy chăn đắp toàn bộ người anh. Tất cả vừa làm xong, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Nguyễn Niệm Sơ quay đầu nhìn, là bà A Tân.

Bà ấy cầm trong tay một cốc nước nóng, cùng một viên thuốc màu trắng, dùng Miên ngữ nói: "Ta nhớ tới trong phòng ta còn có thuốc hạ sốt, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy nó." Vừa nói vừa đưa cho cô, "Nhanh, cho cậu ấy uống đi."

Nguyễn Niệm Sơ đại khái đoán được ý của bà, nhận lấy thuốc hạ sốt, dùng Miên ngữ nói "cảm ơn", sau đó khua khua tay làm động tác với bà A Tân, ý nói: "Đã muộn lắm rồi. Bà cứ về ngủ trước đi."

Bà ấy có chút do dự, nửa khắc sau mới gật đầu, chỉ vào Lệ Đằng đang hôn mê, lại chỉ hướng phòng mình.

Nguyễn Niệm Sơ cười với bà, "Biết ạ. Có việc gì con sẽ tìm nhờ bà hỗ trợ."

Tiếng bước chân dần xa, Nguyễn Niệm Sơ đóng cửa lại, cầm thuốc hạ sốt gấp gáp đi về phía giường, đẩy người trên giường một cái, thấp giọng gọi: "Tỉnh lại. Tỉnh lại đi."

Lệ Đằng lúc này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu đau như búa bổ, lông mày nhíu chặt lại, thật lâu sau mới chầm chậm mở mắt ra. Một gương mặt nhỏ sạch sẽ đập vào mắt, làn da rất trắng, các đường nét thanh tú, con mắt to mà đen láy, đôi môi màu hồng nhạt, là dung mạo điển hình của các cô gái phương Nam.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập sự không kiên nhẫn cùng lạnh nhạt.

Nguyễn Niệm Sơ nói: "Bà A Tân tìm được thuốc hạ sốt cho anh, anh uống thuốc đã rồi hãy ngủ tiếp."

"..." Lệ Đằng theo tầm mắt nhìn xuống, thấy trong tay cô cầm cốc nước nóng cùng với viên thuốc hạ sốt, im lặng, tay chống lên cố gắng ngồi dậy, cằm như run rẩy. Nguyễn Niệm Sơ mắt thấy miệng vết thương của anh lại muốn rạn nứt, cô nhíu mày, thả cốc nước cùng thuốc xuống, dùng sức đỡ anh dậy.

Lệ Đằng khoé mắt liếc cô một cái, "Đưa thuốc cho tôi."

Nguyễn Niệm Sơ nghe theo. Lệ Đằng nhận lấy, cầm viên thuốc ném vào trong miệng, lại từ trong tay cô lấy cốc nước, ngửa mặt lên, nhô ra yết hầu lên xuống. Vài giây ngắn ngủi, cốc nước nóng đã thấy đáy.

Sau đó anh nhắm mắt nằm lại trên giường, nước theo yết hầu chảy xuống xương quai xanh. Cô nhìn thấy, liền cầm lấy khăn mặt lau cho anh.

Đôi tay nhỏ mềm mại vô tình lướt qua làn da nóng bỏng, như lông chim chọc vào, lành lạnh, lại có chút ngứa. Lông mày Lệ Đằng càng nhíu chặt, nhẫn lại nửa khắc, rốt cuộc không thở không mở miệng lần nữa: "Đừng chạm vào tôi."

"..." Nguyễn Niệm Sơ thoáng sửng sốt, động tác trên tay dừng lại.

Anh nhắm mắt trầm mặc một lúc, lại nói: "Tôi phải nghỉ ngơi. Cô cứ như vậy, tôi không ngủ được."

"À. Thật đúng là không tiện." Vài giây sau cô phản ứng lại, có chút lúng túng thu khăn mặt về, cười gượng gạo, lầm bà lầm bầm nói thầm: "Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc người khác, nên không có kinh nghiệm gì."

Một câu nói này, Nguyễn Niệm Sơ thấy mình đã rất thấp giọng nói, ai ngờ, vẫn bị Lệ Đằng nghe được.

Anh cực kì nhạt xì một tiếng: "Chẳng trách."

Cô nghe thấy hai chữ này nói ra, có mùi vị trào phúng, không khỏi bùng lên ngọn lửa: "Làm sao? So với người chăm sóc anh trước đây kém rất xa?" Người này sợ cũng không biết cái gì gọi là tri ân báo đáp, cảm ân đái đức.

Lệ Đằng nói: "Đúng vậy."

Giờ phút này, Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy cô phải ăn no rảnh mỡ rồi mới chăm sóc anh.

Nguyễn Niệm Sơ trợn mắt trắng, đem khăn mặt một lần nữa đắp lên trán anh, ngữ khí đầy châm biếm: "Là phục vụ của mấy người bạn gái?"

Hơi thở anh nặng nề, dần trở nên nhẹ nhàng, thanh âm thấp không thể nghe thấy: "Mẹ tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!