Nguyễn Niệm Sơ trong lòng chìm xuống, hai tay không khống chế được mà run rẩy, giọng nói hơi khàn: "... Lệ Đằng?"
"Đừng nói chuyện."
Trong bóng tối, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền ra âm thanh, trầm thấp, khản đặc đến cực điểm: "Nguyễn Niệm Sơ, dìu tôi đi vào."
Nguyễn Niệm Sơ mím môi, khẽ cắn răng, dùng hết toàn lực nhấc cánh tay anh lên. Lệ Đằng cao cũng phải tới mét chín, trên cơ thể đều săn chắc bắp thịt, người cực to lớn. Thể trạng cô thì nhỏ bé mềm mại, tay chân yếu đuối mỏng manh, phải dùng hết toàn khí lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Từ đây đến giường, khoảng cách chỉ có vài bước, Nguyễn Niệm Sơ đưa Lệ Đằng tới cũng phải mất gần hai phút.
Vừa đến mép giường, trong nháy mắt người kia đã nằm chỏng vó. Cơ thể nặng nề ngã xuống cái ván trên giường, tạo ra thanh ầm một phát. Nguyễn Niệm Sơ bị hai tay trên vai đè, khẽ hô một tiếng, cũng nằm xuống cùng.
Hô hấp nóng hổi lướt qua trán cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ trộn với mùi máu tanh phả vào mặt cô, cô run lên, lòng cũng co lại, tay chân luống cuống đứng dậy lui lại.
"Đi đóng cửa." Lệ Đằng nhắm mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một cái, gật gật đầu, xoay người đi đóng cửa. Xong cô đi đến trước bàn, thắp sáng đèn dầu hoả lên, dựa vào ánh lửa tối tăm, cô nhìn thấy trên giường người đàn ông đang nhíu mày thành hình chữ xuyên, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đầy mồ hôi, chiếc áo đen như bị ướt nước, dính trên người, chỗ áo trên bụng bị nát tan bởi một vết hẹp dài, máu đã bị nhuộm thành màu nâu sẫm.
Vết thương máu thịt be bét, nhìn rất dữ tợn và khinh khủng.
Ngón tay cô run run, cô hít sâu một hơi rồi thả ra, cố gắng bình tĩnh, "Anh bị thương." Nói xong, bỗng nhiên như mới lấy lại được tinh thần, lau lau mặt, xoay người đi đến cửa, "Tôi đi tìm người giúp."
"Cô đứng lại." Yết hầu Lệ Đằng lăn xuống, trầm mặt, cố nén đau nhức nói, "Nơi nào cô cũng không được phép đi."
Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ đứng yên tại chỗ, xoay người, cau mày nói: "Anh bị thương rất nặng, bệnh viện đã không thể đi, chí ít cũng phải tìm bác sĩ đến."
"Chỗ này có người là bác sĩ?"
"..."
"Quay lại." Thanh âm Lệ Đằng vẫn ổn như cũ, nhưng hơi thở rõ ràng đang hỗn loạn, nghiến răng nói: "Trong ngăn kéo có thuốc và băng gạc, đưa nó cho tôi."
Căn phòng đơn giản này, nhìn xung quanh cũng chỉ nhìn thấy một cái tủ, đặt dựa vào tường, muốn bao nhiêu bắt mắt thì có bấy nhiêu. Nguyễn Niệm Sơ liếc nhìn anh, đi tới, mở ngăn kéo ra. Bên trong trống rỗng, chỉ có hai bình thuốc thuỷ tinh màu nâu sậm, băng gạc, kéo, cái nhíp, dao găm, cùng với một cái đèn có nắp đậy.
Nguyễn Niệm Sơ lấy ra băng gạc cùng với thuốc, "Những cái khác có cần không?"
Sau lưng nói lạnh nhạt, "Những cái kia đều để gắp viên đạn. Không dùng đến."
Mắt cô nhảy lên, nhớ đến người kia một thân mà vết sẹo đầy mình, không lên tiếng, yên lặng mang đồ đi đến bên giường. Lệ Đằng hít sâu một cái, mở mắt ra, một tay chống đỡ ván ngồi thẳng dậy, trán hằn đầy gân xanh, cánh tay cơ bắp căng cứng, quai hàm như sắp vỡ ra.
Miệng vết thương ở vị trí bụng, vừa mới đông máu lại bắt đầu chảy ồ ạt ra bên ngoài.
Màu máu đỏ đến chói mắt, Nguyễn Niệm Sơ mím môi, hỏi thử: "Có cần tôi giúp không?"
Lệ Đằng từ chối, "Không cần." Nói xong liền ngửa đầu, dựa gáy vào tường, một chân cong lên, đem áo cởi ra ném xuống đất.
Nguyễn Niệm Sơ tầm mắt khẽ nhìn xuống, thấy vết thương kia từ vai kéo xuống eo trái, con rồng xám đen lơ lửng trên vai ngực anh, giương nanh múa vuốt, thần thái hung tợn, dưới vuốt rồng chính là vết dao đẫm máu, như đám mây bị nhuộm đỏ ở thung lũng máu mà ra, nhìn cực kì doạ người.
Cô có chút sợ, chỉ nhìn không đến vài lần rồi dời tầm mắt, nhưng cô lại không thể nào nhịn được mà liếc trộm.
Lệ Đằng vặn bình thuốc, mùi cồn nhất thời tràn ngập đầy căn phòng. Anh rót cái chai, đem rượu thuốc trực tiếp đổ vào vết thương để khử trùng, sau đó nghiến răng, bôi thuốc bột màu trắng lên. Bởi vì đau đớn, bắp thịt nhẹ nhàng co giật, anh thế nhưng mí mắt cũng không động đậy. Thuốc bột gặp máu, rất nhanh bị nhuộm thành đỏ tươi, cũng may, máu không bao lâu thì dừng chảy.
Cuối cùng, anh cầm lấy băng gạc, phủ lên vết thương từ thắt lưng trở lại, quấn lại vài vòng, cuối cùng thắt lại. Động tác rất linh hoạt như đã quen thuộc.
Nguyễn Niệm Sơ lúc này mới thở phào một hơi.
Xử lý đơn giản vết thương xong, Lệ Đằng nhắm mắt, ổn định lại, sau đó liền ngồi dậy định ra khỏi giường.
Cô ý thức được điều gì đó, bật thốt lên: "Anh bị thương, đừng nên đi ra ngoài ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!