Mấy ngày nay đều không được sạch sẽ, tắm nước nóng đã làm trôi đi không ít mệt mỏi. Nguyễn Niệm Sơ thay quần áo trắng mới của bà A Tân.
Trong phòng không có gương, cô cũng không biết mặc kiểu này trông cô như thế nào, chỉ cảm thấy hơi rộng. Tuy nhiên quần áo rất sạch sẽ, không có mùi gì, màu sắc cũng nhẹ nhàng và thanh nhã, có còn hơn không. Bây giờ trong hoàn cảnh này, hôm nay cũng không biết ngày mai ra sao, chỉ đến đâu thì hay đến đó.
Cô cầm lấy khăn mặt, đẩy cửa sổ ra, vừa nhìn vào bóng đêm vừa lau tóc của mình. Trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa trên khoảng đất trống, các thiếu niên tụm năm tụm ba lại, vừa uống rượu vừa đánh bạc, toàn bộ doanh trại giống như phiên bản thu nhỏ nơi rượu thịt rừng cây.
Ánh mắt Nguyễn Niệm Sơ dần mê man.
Người đã chết rồi cái gì cũng không còn. Vì vậy, còn có thể sống chính là một điều tốt đẹp. Nếu như có một ngày cô chạy thoát được, đó sẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Niệm Sơ sững sờ thất thần, nửa khắc sau liền nở ra nụ cười gượng gạo. Cô giơ tay định đóng cửa sổ, nhưng đột nhiên, cô nhận ra được có tầm mắt ở ngoài cửa sổ.
Cô hơi run, nghiêng đầu qua, cách vài mét ở bên cạnh vại nước có mấy người đàn ông cao to đang ngồi xổm xuống. Bọn họ một bên thì hút thuốc, một bên thì đang ghé vào tai nhau thầm thì gì đó, tình cờ nhìn thấy cô, ánh mắt đó, đầy hạ lưu hèn mọn.
Nguyễn Niệm Sơ trong lòng đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt lạnh đi mấy phần, xiết chặt khăn mặt, "cạch" một tiếng đem cửa sổ đóng chặt.
Bên ngoài lập tức vang lên trận cười, còn có người nhìn về phía cửa sổ đóng kín huýt sáo.
Cô đỏ mắt, nỗ lực ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, cắn chặt môi, đem nước mắt nuốt ngược về trong. Nơi này chính là hang động của bọn ma quỷ ăn tươi nuốt sống, ở lại nơi đây chính là con đường chết, cô nhất định phải tìm cách trốn thoát.
Nhưng tám bãi mìn ở các vùng lân cận...
Nguyễn Niệm Sơ nhớ tới cảnh cáo của người kia, trái tim như chìm xuống đáy. Đúng lúc này, có người đập cửa, ầm ầm mấy tiếng.
Cô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, lung tung lau mặt, hít sâu, đi ra mở cửa.
Là Lệ Đằng.
Tóc của anh ta ngắn và rất ướt, rũ xuống trán còn mấy vệt nước chảy. Từ trên sống mũi nhìn xuống. Trên người anh ta mặc một chiếc áo màu đen quân dụng, cánh tay lộ ra ngoài không khí, cơ bắp cuồn cuộn, nước vẫn chảy ròng ròng trên chiếc cổ màu đồng của anh, toả ra một loại nam tính bức người.
Nguyễn Niệm Sơ chỉ dám quét mắt một chút, cũng không dám nhìn thêm, cho rằng anh muốn vào nhà, liền hơi cúi đầu xuống, nghiêng người sang, nhường đường cho anh ta.
Ai ngờ trên đỉnh đầu lại truyền đến một âm thanh, nặng nề, rất lạnh nhạt: "Đem cho tôi cái bật lửa đến đây. Ở trên bàn."
"Ồ." Cô gật gù, đi lấy cái bật lửa kim loại hình vuông, đưa cho anh.
Lệ Đằng mặt lạnh nhận lấy, chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi, hình như còn chả thèm liếc cô một cái. Đi chưa được mấy bước, sau lưng "ê" một tiếng, âm lượng rất thấp, ngữ khí hơi do dự, không lắng nghe căn bản cũng không phát hiện được.
Anh dừng lại, nghiêng đầu, tầm mắt quét phía sau lưng, mơ hồ nhìn thoáng qua dưới chiếc quần xà rông là một đôi chân nhỏ, thon dài thẳng tắp, hơn nữa lại còn trắng đến chói mắt.
Nguyễn Niệm Sơ cắn cắn môi dưới, rụt rè nói: "Tối nay anh có về đây không?"
Câu hỏi này, dù đặt ở trong tình huống nào, cũng đều làm cho người ta tưởng tượng. Lông mi Lệ Đằng hơi run, rốt cuộc cùng nhấc mí mắt lên nhìn cô. Vẫn không nói câu nào.
Nguyễn Niệm Sơ không thể làm gì khác hơn là giải thích: "... Tôi phải khoá cửa lại. Đến lúc đó anh về, sợ không mở được cửa." Mấy tên đàn ông kia đối với cô không có ý tốt, anh ở đây, bọn họ không dám làm gì, nhưng không có anh, đó lại là một điều khác. Cô nhất định phải làm hết sức để bảo vệ mình.
Lệ Đằng bình thản nói: "Không về. Cô hãy tự mình khoá cửa và cửa sổ cho thật kĩ."
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "À, được." Nói xong, cô liền đóng cửa lại, cụp một tiếng, khoá trái cửa từ bên trong.
Lệ Đằng đứng trước cửa nửa khắc, lấy ra điếu thuốc ngậm trong miệng, châm thuốc. Mắt nhìn về phía vại nước xa xa, con ngươi lạnh buốt. Ở chỗ vại nước kia, mấy tên đàn ông nhìn thấy thế thì hậm hực, sờ sờ mũi, lẩm bẩm vài tiếng, không bao lâu liền tản đi.
Anh phủi thuốc một cái. Vừa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bà A Tân từ phòng bếp đi ra, mặt mũi đầy nếp nhăn già nua, nhìn rất hiền lành phúc hậu.
Bà A Tân chủ động nói chuyện với anh, dùng Miên ngữ cười nói: "Đúng rồi, bộ quần áo kia cô gái đó mặc vừa không?"
Lệ Đằng gật đầu một cái, "Được."
Bà cong môi, nụ cười trên mặt càng xán lạn, "Cô gái đó da dẻ lại trắng, mặc vào chắc chắn rất xinh đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!