Chương 38: Thử mới biết!

NGÂM NGA

***

Cúi đầu nhìn Trần Quốc Chí ở trên sàn, Nguyễn Niệm Sơ chau mày hỏi Lệ Đằng: "Làm thế nào với gã này đây ạ? Có cần đưa thẳng gã đến đồn cảnh sát không anh?"

Vừa nghe thấy vậy, nhoáng cái, mặt Trần Quốc Chí biến sắc, vội hô to: "Chớ, thật sự chớ... Ài, tôi bảo này, người đẹp ơi, tôi với cô có thù gì hả? Tôi lại chẳng làm hại hai người, cánh tay đã bị bẻ đến nông nỗi này mà còn đưa tôi đến đồn cảnh sát sao?" Biểu hiện càng thêm thảm hại: "Cô xem, tôi còn chưa bảo hai người bồi thường tiền thuốc men, thân thiết bao nhiêu."

Nguyễn Niệm Sơ hừ lạnh: "Loại xấu xa như anh, không đưa đến đồn cảnh sát chẳng lẽ giữ lại để anh gây họa nhân gian chắc?"

"Cái cô này nói linh tinh. Tôi đâu có bản lĩnh gây họa nhân gian chứ." Trần Quốc Chí cười hê hê với Nguyễn Niệm Sơ: "Cùng lắm chỉ gây họa cho mấy thiếu nữ không biết gì thôi. Hết cách, ai bảo tôi đẹp trai thế này."

Khóe môi Nguyễn Niệm Sơ giật giật: "...."

Sau vài giây, cô lấy một chiếc khăn mặt từ trong phòng tắm, nhét vào miệng Trần Quốc Chí. Không thể nói, gã đành cắn khăn mặt ú ớ.

Bấy giờ, cả căn phòng mới yên tĩnh.

"Xin lỗi, anh thực sự ồn ào quá!" Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười, chắp tay với gã đàn ông đang mang vẻ mặt thảng thốt, nói với giọng điệu rất chân thành: "Đã đắc tội rồi, mong thông cảm nhiều nhé!"

Trần Quốc Chí: "...."

Mấy phút sau, Lệ Đằng quẳng Trần Quốc Chí đã bị bịt miệng vào trong phòng tắm, và không biết anh tìm đâu ra một sợi dây, chỉ đôi ba động tác đã trói gô gã lại, cột vào ống nước to nhất.

Nguyễn Niệm Sơ tựa cửa nhìn, nom vai Trần Quốc Chí vặn vẹo, mặt mày trắng bệch thì vẫn có chút không đành lòng, cô bèn hỏi: "Cánh tay hắn làm sao giờ?"

Nghe thế, hai mắt Trần Quốc Chí sáng rỡ. Gã nhìn sang Lệ Đằng với vẻ mặt đầy mong đợi "Đưa tôi đến bệnh viện đi, mau đưa tôi đến bệnh viện đi mà!"

Lệ Đằng cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh, kéo mạnh hai đầu sợi dây, thắt nút thật chắc. Sau đấy, cũng chẳng buồn ngước mặt lên, anh đáp: "Dễ ợt."

"...." Trần Quốc Chí bỗng mở to mắt kinh hãi, linh cảm không lành.

Giây tiếp theo, Lệ Đằng tóm lấy cánh tay gã.

Trần Quốc Chí tuyệt vọng, hỏi anh bằng ánh mắt: "Anh giai, mẹ nó, anh còn muốn làm gì hả?"

Lệ Đằng lạnh nhạt nói: "Nhịn tí!"

Rồi, chỉ nghe thấy mấy tiếng "rắc rắc" giòn tan. Nhờ lực mạnh, khớp xương dị dạng sai vị trí đã đúng chỗ, nháy mắt liền lại. Trong khoảng thời gian ngắn, phải chịu hai cơn đau khủng khiếp, Trần Quốc Chí cắn răng, mồ hôi trên đầu chảy xuống như mưa, gần như kiệt sức.

Lệ Đằng phủi tay, đứng dậy.

Trông bộ dạng ấy của Trần Quốc Chí, Nguyễn Niệm Sơ hắng giọng: "Đã nối xong cho hắn rồi ạ?"

Lệ Đằng: "Ừ". Nói rồi, anh lục soát tất cả những thứ Trần Quốc Chí mang theo bên mình, đoạn đưa tay đóng cửa phòng tắm.

"Anh tính xử lý Trần Quốc Chí thế nào?" Nguyễn Niệm Sơ hỏi nhỏ.

Khóe mắt Lệ Đằng quét qua cánh cửa phòng kia, vẻ mặt bình thản, anh thờ ơ đáp: "Sáng ra vứt trước cổng lớn đồn cảnh sát đi. Nếu dám theo một bước nữa thì cắt tay thằng nhãi ấy cho chó ăn luôn."

Nguyễn Niệm Sơ vừa nghe thấy liền hiểu, cô cũng cất cao giọng: "Không thể chỉ cắt hai tay được! Cái tên Trần Quốc Chí này ầm ĩ như vậy, xẻo nốt cả miệng cho chó đi!"

Trong phòng tắm, hai đầu chân mày Trần Quốc Chí co rúm, mặt sắp đen thành đít nồi.

Ngoài này, Nguyễn Niệm Sơ mím môi cười, nhìn Lệ Đằng bằng ánh mắt tinh nghịch. Anh cũng thoáng nhìn cô, lặng thinh, dẫn cô đến trước bệ cửa sổ cách xa phòng tắm nhất rồi đứng lại.

Cô vẫn chăm chú nhìn anh không chớp mi.

Cuối cùng Lệ Đằng nhíu mày: "Em cứ nhìn anh làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!