"Cô có bị thương không?" Thanh âm Lệ Đằng truyền đến trong gang tấc, rất gần, cũng rất trầm, giọng điệu đã không còn thấy một chút lạnh lùng nào như trước đây.
"..." Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu, ánh mắt vì kinh sợ mà mở to, giọng cô phát run: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì..."
"Đừng nói chuyện."
Lệ Đằng ngắt lời, một tay ôm lấy cô nhanh chóng bước trở về phòng, chân móc một cái khép cửa phòng lại, động tác cực kì nhanh.
Nguyễn Niệm Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh cánh cửa, trong lòng vừa sợ vừa hoảng, lắp bắp nói: "Này, đó có phải là một vụ cướp không?"
Trên mặt Lệ Đằng không có chút biểu tình gì, chỉ nói: "Đợi ở đây đừng nhúc nhích." Lưng anh hơi dịch về bên trái sau đó áp lên cánh cửa, cúi người nửa ngồi xổm xuống, rút con dao ra cột vào đôi giày quân đội. Anh nhìn xuyên qua những khe cửa hẹp, đôi mắt bình tĩnh mà sắc bén, tràn đầy sát khí.
Nguyễn Niệm Sơ thật sự không dám lộn xộn cũng không dám nói chuyện. Tim cô đập rất nhanh, vài giây sau liền chép miệng, dùng âm lượng chỉ mình cô có thể nghe thấy lầm bà lầm bầm: "Thật xui xẻo, tôi như thế nào mà toàn gặp phải những cái chuyện đen đủi thế này..."
Lệ Đằng nhìn cũng chả nhìn cô, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Im lặng."
"..." Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc, cảm thấy khó mà tin được, cô nhíu chặt mày, dùng âm lượng càng nhỏ hơn vừa nãy nói: "Tôi nói nhỏ như vậy anh cũng nghe thấy, anh có phải là người quái dị không?"
Người kia liếc mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, "Thử mắng lại lần nữa xem."
Nguyễn Niệm Sơ im hẳn, hoàn toàn không dám nói gì nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang liền vang lên một loạt tiếng bước chân mạnh mẽ, tiến gần đến cửa phòng, tốc độ rất nhanh, số người cũng rất đông, nhưng bước chân một chút cũng không thấy lộn xộn. Hiển nhiên là đã được đào tạo quy củ. Đám người kia đến trước cửa phòng liền dừng lại.
Lệ Đằng híp mắt, hơi nhích người, hoàn toàn che chở lấy Nguyễn Niệm Sơ phía sau mình, anh bày ra tư thế phòng bị, sắc mặt đầy âm trầm.
Nguyễn Niệm Sơ khẽ cắn môi, theo bản năng nắm chặt lấy tay áo anh.
Trong giây tiếp theo, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của một cô gái trẻ, hô to: "Những người bên trong nghe rõ! Tôi là Lôi Lôi, đội phó của đội cảnh sát đặc nhiệm an ninh thành phố Vân, nơi này đã bị chúng tôi bao vây, các người trốn cũng không thoát! Hi vọng các người từ bỏ phản kháng, bằng không chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp mạnh mà bắt giữ các người!
Nếu tình nguyện đầu hàng, hãy bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu đi ra!"
Nguyễn Niệm Sơ ngớ ra, mặt không khỏi nhìn về phía Lệ Đằng, đè thấp giọng hỏi: "Anh đã phạm vào chuyện gì?"
"..." Lệ Đằng không để ý tới cô, chỉ gằn giọng nói: "Người mà bọn cô muốn bắt không ở đây."
Giọng của phụ nữ liền vang lên: "Tôi đã nói rồi, nơi này đã bị chúng tôi bao vây hoàn toàn, các người không có khả năng chạy thoát được đâu. Đừng làm một con thú rụt đầu."
Lệ Đằng lạnh giọng nói: "Tôi cũng nói rồi, người mà bọn cô muốn bắt không có ở đây."
"Tốt, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Người kia tức giận, hừ giọng: "Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí."
Lời vừa dứt, "cách" một tiếng, một quả lựu đạn hơi cay từ bên ngoài ném vào. Vật kia rơi trên đất lăn đi vài vòng, rồi lại vừa vặn dừng đúng cạnh bên chân Nguyễn Niệm Sơ.
Khí CS (*) liền nồng nặc ập ra, sương khói mù mịt ngập tràn. Nguyễn Niệm Sơ lập tức sặc đến mức phải ho khan.
(*) là loại khí được Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam, làm cho con người mất đi phản kháng, thường dùng để chống bạo loạn.
"..." Lệ Đằng mắt lạnh rát, khẽ nghiến răng, một phát kéo Nguyễn Niệm Sơ vào trong lòng, bịt chặt cả tai mắt mũi cả miệng cô, sau đó đá cửa phòng ra.
"Lạch cạch" vài tiếng, bên ngoài vang lên âm thanh của loạt súng ống được lên đạn cùng một lúc, những đặc công đều trang bị vũ khí đầy đủ, nòng súng nhắm thẳng về phía bọn họ.
Nguyễn Niệm Sơ sắc mặt khẽ biến. Bên cạnh Lệ Đằng mặt không hề thay đổi, đến mí mắt cũng chưa động một cái.
Một nữ cảnh sát cao gầy tiến lên hai bước. Khói của lựu đạn hơi cay dày đặc, cô ấy không nhìn thấy rõ hai người đối diện, chỉ ngờ ngợ trông thấy hình dáng hai người một cao một thấp. Cô ấy giơ tay tháo mặt nạ phòng độc xuống, khuôn mặt dưới mặt nạ liền lộ ra, làn ra trắng nõn, ngũ quan đầy vẻ lạnh lùng.
Lôi Lôi nói: "Bọn họ chính là Đoạn Côn cùng Ngoã Toa, bắt giữ lại!"
Những đặc công kia lập tức cẩn thận tiến lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!