Điểm dừng chân này nằm giữa thành phố Vân và thị trấn Huyền An, quay về hay đi tiếp cũng phải mất hàng chục cây số. Bây giờ tình trạng của Nguyễn Niệm Sơ đã rất tệ, không thể trì hoãn thêm nữa.
Lệ Đằng mím môi, ấn điện thoại gọi điện cho dì Hạ, nói Nguyễn Niệm Sơ đang bị sốt, hôm nay không thể đến dạy học cho Tiểu Tinh được. Dì Hạ nghe thấy vậy, liền dặn Lệ Đằng phải chăm sóc thật tốt cho Nguyễn Niệm Sơ.
Anh cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, sau đó tắt máy xuống xe, đi vòng sang mở cửa xe ghế phụ ra.
Cô gái kia vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mày cũng nhíu chặt lại, hơi thở có chút dồn dập, ý thức vẫn rất mơ hồ. Anh khom lưng, đem cô bế lên. Sự va chạm nhẹ này làm Nguyễn Niệm Sơ lẩm bẩm câu gì đó, thanh âm nhẹ nhàng mà mềm mại, y như một chú mèo con.
Anh không nghe rõ.
Cô dường như rất khó chịu, hai má cọ cọ trước ngực anh một cái, muốn tỉnh lại nhưng không thể tỉnh nổi.
Trong trạm dừng chân có một khách sạn nhỏ, được xây lên để dành cho khách du lịch cần gấp vào ban đêm hoặc những tài xế xe tải, khách sạn gồm bốn tầng, mặt tường đầy vết loang lổ. Trước cửa treo một tấm biển: Cho thuê phòng từ 80 tệ trở lên.
Lệ Đằng đi vào, tạm thời đặt Nguyễn Niệm Sơ trên ghế sô pha ở tầng một.
Ở sau quầy lễ tân là một người phụ nữ khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc một chiếc đầm cổ xẻ sâu, lộ ra bộ ngực trắng toát, hẳn là bà chủ của khách sạn này. Cô ta vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Đằng liền lập tức niềm nở cười tiếp đón: "Thuê phòng sao?"
Lệ Đằng mặt không cảm xúc gật đầu: "Cho một phòng."
"Phòng đơn 100 tệ, có điều hoà và có cả TV." Bà chủ nói: "Đưa chứng minh của anh đây, để em đăng kí."
Lệ Đằng đặt chứng minh trên bàn, đẩy qua, chợt liếc thấy trên tường của quầy lễ tân có treo một tấm bảng nhỏ màu đen, trên đó viết: Bán thực phẩm, một số loại thuốc thường sử dụng và vật dụng hàng ngày.
Anh liền hỏi: "Ở đây có bán thuốc hạ sốt không?"
"Không có, ở đây chỉ bán hương chống muỗi và thuốc say xe thôi." Bà chủ vừa trả lời vừa nhìn thoáng qua Nguyễn Niệm Sơ đang nằm trên ghế sô pha, sau đó đi tới gần, hạ thấp giọng hỏi: "Ai nha, bạn gái anh thân thể không thoải mái sao?"
Lệ Đằng không hề trả lời mà hỏi tiếp: "Xung quanh đây có tiệm thuốc không?"
"Gần đây không có tiệm thuốc." Bà chủ ném vỏ hạt dưa xuống đất, nhướng nhướng mày, "Nhưng mà nhà em có đó. Nếu anh muốn em sẽ tặng miễn phí cho hai người."
Đúng lúc này, một người phụ nữ đeo kính râm màu đen bước vào khách sạn, khi đi qua ghế sô pha thì cô ta liếc nhìn Nguyễn Niệm Sơ một chút, sau đó đánh giá bốn phía xung quanh.
Bà chủ lại cười híp cả hai mắt tiếp đón: "Thuê phòng sao?"
Tựa hồ người phụ nữ kia đối với hoàn cảnh đầy thô sơ này rất bất mãn, nên rất nhanh liền ra khỏi phòng trọ rồi lái xe đi mất.
"Chậc." Bà chủ chép miệng.
Lệ Đằng không chú ý nhiều đến người phụ nữ kia lắm, ngữ khí lạnh nhạt nói với bà chủ: "Vậy cảm ơn."
"Cảm ơn gì chứ." Bà chủ xua xua tay cười khanh khách đứng dậy, nói xong xoay người vén rèm cửa lên đi vào trong phòng. Mấy phút sau, cô ta cầm một hộp Ibuprofen (*) đi ra, đưa cho Lệ Đằng: "Này cho, anh chàng đẹp trai."
(*): là thuốc có tác dụng giảm đau, hạ sốt và chống viêm.
Lệ Đằng đưa tay nhận lấy, từ hộp thuốc lấy ra một viên còn lại trả về cho cô ta, "Một viên là đủ."
"Ôi dào, chỉ là một hộp Ibuprofen mà thôi, soái ca đừng khách khí với em thế." Cô ta làm bộ ngượng ngùng, giơ tay cố ý định đánh về phía người Lệ Đằng một cái, trong thoáng chốc, mùi nước hoa đầy rẻ tiền liền đập vào mặt anh, nồng nặc đến mức gay cả mũi.
Lệ Đằng gần như không thể phát hiện mà nhíu mày, lật tay nắm chặt lấy cổ tay cô ta, dùng sức vặn một cái.
"Ai ai đau!" Ngay tức khắc nữ nhân kia liền đau đớn thét lên.
Lệ Đằng hất tay cô ta ra.
"Thật là..." Bà chủ sẵng giọng: "Anh làm gì vậy, đau chết em luôn rồi."
Lệ Đằng mất kiên nhẫn, "Phòng nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!