Đối diện chỉ có hai giây.
Rất nhanh, cô quay đầu lại, bưng ly rượu trên bàn lên, một ngụm liền uống xong. Kiều Vũ Phi hai mắt trừng lớn, giật giật môi, nhưng chưa nói ra được định nói cái gì. Bốn phía chẳng biết khi nào cũng đã lắng xuống.
Cứ như vậy, toàn bộ không khí trong phòng trở nên rất cổ quái.
Uống xong, Nguyễn Niệm Sơ lại cầm lấy ly thứ hai. Đúng lúc này, một cánh tay giơ ra nắm lấy cổ tay cô. Ánh mắt cô nhảy lên, nghe thấy âm thanh của người nọ từ trên đỉnh đầu truyền đến, ngữ khí rất nhạt: "Uống nhiều rượu tổn thương đến cơ thể."
Cô không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt tiếp theo, cằm liền bị nắm lấy, nâng lên.
Lệ Đằng cúi người xuống. Thân hình anh cao lớn, trong phòng ánh sáng vốn đã tối, vừa vặn che chắn, cô như bị toàn bộ bóng của anh bao trùm lại. Nhưng cũng vừa hay, ngăn trở được những tầm mắt của người khác.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn anh cúi thấp dần, tâm đột nhiên run lên.
Mâu sắc Lệ Đằng vừa dày vừa đen, bên trong còn có gì đó đang quay cuồng, phảng phất cuồng phong cùng biển gầm như kiềm nén đã lâu.
Khi đó, cô thậm chí cho rằng anh thật sự muốn hôn cô.
Môi anh cách môi cô cự ly chỉ nửa cm. Quá gần. Hô hấp của hai người trong chớp mắt giao hoà. Hơi thở anh ấm áp, hoà lẫn mùi thuốc lá cực nhạt, phảng phất nhè nhẹ qua mặt cô.
Nguyễn Niệm Sơ mười ngón tay nắm thành quyền. Cô nghe thấy tim mình đang đập như sét đánh, giống như sắp chui ra từ cổ họng.
Cũng may chỉ trong chớp mắt, Lệ Đằng liền ngồi dậy, một lần nữa cùng cô kéo dài khoảng cách. Nguyễn Niệm Sơ một vai cứng đờ, thân thể cứng ngắc cuối cùng cũng được thả lỏng.
Các quần chúng vây xem thì nhíu mày lại, kêu la nói: "Ấy? Như vậy đã xong rồi? Còn chưa thấy rõ nha!" Sau đó ồn ào ầm ĩ muốn họ phải làm lại lần nữa.
"Chính mình mắt mù không nhìn thấy, còn trách được ai?" Kiều Vũ Phi vội vàng giải vây, xuỳ xuỳ nói: "Đến đây đến đây mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục chơi đùa. Tiếp theo là đến người nào đây?"
Nhân vật chính đã lên tiếng, nhất hô bá ứng. Một đám người trẻ tuổi một lần nữa lại cười đùa, chuyển vòng tròn lắc xí ngầu, lực chú ý cũng không dừng trên hai người nữa.
Nguyễn Niệm Sơ âm thầm thở ra một hơi. Vô thức điều chỉnh tư thế ngồi, đôi chân dài dưới làn váy giao chồng lên nhau, nuột nà, còn trắng như thế.
Lệ Đằng nhìn chân cô mấy lần, tầm mắt thu hồi lại, ngồi trở lại chỗ cũ. Căn phòng này điều hoà hiệu quả nghe vẻ không tốt, rất nóng. Anh hơi nhíu mày, tháo một nút áo ở cổ, một tay thì xắn tay áo lên.
Cô chần chừ trong chốc lát, đem vị trí của mình nhường cho người cũng muốn chơi trò chơi, đứng dậy đi vài bước, ngồi vào bên cạnh anh.
Lệ Đằng mắt cũng không nâng nói: "Không chơi trò chơi nữa sao?"
"Ừm." Nguyễn Niệm Sơ thuận miệng đáp, lại nói: "Một mình anh ngồi đợi không thấy nhàm chán sao? Có muốn hay không cùng chơi với mọi người?"
"Không quen."
"Vậy thì có làm sao?" Cô giương lên một nụ cười xán lạn, dùng kinh nghiệm đã trải qua của mình khuyên giải an ủi anh, dụ dỗ từng bước: "Tôi cùng bọn họ cũng không quen, nhưng vài lần chơi nhiều với nhau là được. Không phải ngại ngùng, không phải câu nệ đâu."
"Tôi không ngượng ngùng, cũng không câu nệ." Lệ Đằng đáp thực sự rất bình tĩnh. Anh vốn là như vậy, không quen biết, căn bản không có khả năng lui tới.
Nhưng mà, những lời này rơi vào tai Nguyễn Niệm Sơ, đã thành một nghĩa khác. Cô chỉ coi anh là một con vịt sắp chết còn mạnh miệng, liền gật gù, mang một biểu tình "Nhìn thấu ngươi nhưng không vạch trần ngươi" nhìn anh, nói: "Không có là tốt rồi. Nếu anh chơi không vui, tôi sẽ thấy băn khoăn."
Lệ Đằng nhẹ khịt mũi, cầm ly lên uống nước.
Nguyễn Niệm Sơ gõ gõ ngón tay vào mặt trước bình rượu, chống cằm, nhìn khuôn mặt mang thần sắc lạnh lùng của anh: "Như thế nào mà không uống cái này?"
Anh trả lời: "Lái xe."
"Ồ."
Trò chuyện mấy hiệp xong liền trở nên lúng túng, may bất chợt có một trận chuông điện thoại vang lên. Lệ Đằng liếc nhìn tên người gọi, sắc mặt khẽ biến, nghĩ còn chưa kịp nghĩ liền ấn nhận. Đồng thời đứng dậy đi vào toilet.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!