Chương 19: Hẹn hò? (2740 từ)

Nói ra thật xấu hổ, Nguyễn Niệm Sơ đếm kĩ trong hai mươi lăm năm tuổi đời của mình, số lần cô đề cập về đàn ông, bằng không.

Cũng không phải vì cô cao lãnh, nữ thần, kéo không xuống mặt, mà là do ở phương diện tình cảm cô rất trì độn. Đến nỗi sau sự kiện tinh anh bắt cá hai tay, Kiều Vũ Phi một bên vừa giảng đạo một bên vừa trêu chọc cô, nói cô mặt Tây Thi nhưng mệnh Đông Thi, nửa đời sau nếu muốn tạm biệt đời xử nữ, chỉ sợ phải dùng đến công cụ.

Bây giờ lời ma chú này lại đang trên bờ vực bị phá vỡ.

Nguyễn Niệm Sơ thoát đan.

Tin tức này, người thứ nhất cô nói là mẹ Nguyễn, thứ hai chính là Kiều Vũ Phi.

Tuy là bạn thân với nhau, nhưng người bạn này đời sống tình cảm với cô khác nhau một trời một vực. Theo như lời bạn bè khác mà nói, nếu bạn trai từ xưa đến nay của Kiều Vũ Phi tụ tập hết một đường, khung cảnh hẳn là rất đồ sộ, chắc chắn sẽ không thua kém gì một cửa hàng sầm uất nhất ở Vân Thành. Danh hiệu gái hồng lâu tuyệt đối không chỉ là hư danh.

Sau khi biết được Nguyễn Niệm Sơ có bạn trai mới, Kiều Vũ Phi đầu tiên cả kinh, rồi thở dài, sau đó tuân theo một trái tim bát quái hỏi thăm, "Quen biết thế nào?"

"Ra mắt." Nguyễn Niệm Sơ trả lời như vậy.

Vừa nghe lời này, tâm tình đang nhảy nhót của Kiều Vũ Phi đã yên hơn một nửa, thở dài nói, "Xem ra, nhất định muốn hoa nở chưa có kết quả đã không bệnh mà chết."

Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy rất kì quái, "Tại sao?"

Bạn tốt đứng ở góc độ người từng trải, thuyết giáo với cô: "Trò chơi ái tình này, là hormone sau khi kịch liệt va chạm sẽ sản sinh ra đốm lửa, không phải tuỳ tiện mang cái thân đi ăn bữa cơm liền có thể có. Tên đàn ông bắt cá hai tay là ví dụ còn chưa đủ tươi sống sao?"

Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, "Nói tiếng người."

Kiều Vũ Phi bị nghẹn, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Được rồi, tao sẽ thay đổi một phương thức dễ hiểu hơn hỏi mày. Bạn trai mày tên gì?"

"Lệ Đằng."

"Mày muốn ngủ với Lệ Đằng không?"

"..." Nguyễn Niệm Sơ nhướn một bên lông mày, nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.

"Lệ Đằng muốn ngủ với mày không?"

"..." Nguyễn Niệm Sơ lông mày thiếu chút nữa lên đến tận trời, kinh sợ một hồi, lắc đầu.

"Này không được rồi." Kiều Vũ Phi thất vọng mà thán, "Chúng mày đều không có điện, chứng minh hai người đều không có cảm giác, nói trắng ra ngồi cùng nhau cũng chỉ là thảo luận." Theo quan điểm tình yêu của Kiều Vũ Phi, tình cảm cùng ham muốn rất đồng bộ, ấn tượng đầu tiên là nảy sinh hảo cảm, từ hảo cảm sẽ nảy sinh ra tình cảm, từ tình cảm sau đó sẽ nảy sinh đến tình dục, chuyện đó lại không quá tự nhiên.

Nguyễn Niệm Sơ kinh nghiệm thiếu thốn. Đối với lí luận này của bạn tốt, cô vẫn giữ được thái độ, chỉ có chút tò mò, "Theo như lời mày nói, thích anh ta chẳng khác gì muốn ngủ với anh ta?"

Kiều Vũ Phi hướng cô lắc lắc ngón tay, nói: "Không phải hoàn toàn. Chuẩn xác mà nói, nếu thích một người, mày khẳng định sẽ nghĩ muốn ngủ với anh ta, nhưng nếu muốn ngủ với một người, không nhất định mày phải thích thì mới được." Nói xong lại lên mặt cụ non bổ sung, "Được rồi, trước tiên đừng động những thứ này. Yêu đương thôi, ai nói bắt buộc phải yêu thích lẫn nhau, nếu đối phương là người vừa soái vừa có tiền, nói chuyện chút cũng không mất mát gì, vừa vặn mẫu thân mày bên kia cũng sẽ yên tĩnh đi."

"Ừ." Không thử xem làm sao biết.

So với bạn tốt Kiều Vũ Phi, Nguyễn Niệm Sơ ở chỗ mẹ Nguyễn được đáp lại tích cực hơn nhiều.

Mẹ Nguyễn thật cao hứng, mà lí do làm bà cao hứng rất đơn giản, con gái nhiều năm đầu gỗ như vậy, cuối cùng cây vạn tuế đã ra hoa. Tuy đối phương không phải là người địa phương, mới bị điều đến Vân Thành còn không có mua nhà, nhưng cái này một chút cũng không hề gì, chỉ cần là người đáng tin, con gái yêu thích là được rồi.

Nguyễn Niệm Sơ đối với điều này cũng có chút xấu hổ.

Ngày đó cô đề cập với Lệ Đằng, thuần tuý mà nói lúc đó do đầu óc nóng lên ma xui quỷ khiến, giờ hồi tưởng lại, thật sự là ngốc. Anh ta nói có người trong lòng, kỳ thật đồng ý kết giao với cô, chỉ tính là giúp cô một việc.

Cô thích anh sao? Vấn đề này, đến bản thân cô cũng không trả lời được. Năm đó ở rừng rậm Campuchia, anh che chở cho cô vượt qua hai mươi mốt ngày khó khăn gian nan nhất trong đời, người ở thời thiếu nữ đều có những mơ mộng về anh hùng, nếu nói với anh ta cô nửa điểm cũng không động tâm, đó là điều vô lí. Chỉ là sau đó cô thoát hiểm về nước, anh ta thì tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, bọn họ trời nam đất bắc liền không liên quan.

Ai có thể nghĩ đến, hiện tại bảy năm sau, sẽ có cuộc hội ngộ không ngờ đến này.

Ý trời thật sự khó đoán.

Có lẽ, giữa bọn họ thật sự là có duyên phận đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!