Mẹ Lục sau khi ngồi xuống thì nói một tiếng, trước tiên động đũa gắp cho Hạ Đình một miếng cá phile trắng tinh từ trong tô canh giữa bàn nhưng rõ ràng nó đã được người con trai âm thầm an bài ở gần cô nhất.
Cô chỉ cần vươn tay là có thể vớt tới… Mà không, những món ăn xung quanh, ba mặn một chay đều giống vậy.
Săn sóc đến mức khiến lòng người thổn thức không nguôi.
"Ăn đi cháu.
Nhìn cháu gầy lắm."
Hạ Đình được bà đối đãi dịu dàng như vậy thì nhất thời có chút bối rối, sống mũi còn hơi lên men.
"Cháu cảm ơn dì."
Cô nhẹ giọng đáp, trân trọng cúi đầu cắn nhẹ lên miếng cá, cẩn thận nhai nhai hòng che đi vành mắt hơi đỏ.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được không khí ấm áp từ gia đình như thế này nhỉ…?
Không, có lẽ là không, chưa từng có đi.
Hiện tại bởi vì chính bản thân được ngồi trong ấm áp mà mình hằng mơ ước, lúc còn nhỏ chỉ có thể ở đằng xa nhìn ngắm nên cảm xúc mới mất khống chế như thế này đi…
Cho dù là trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ…
Hai mẹ con nhà họ Lục âm thầm liếc mắt nhìn nhau một cái khi nhạy bén phát giác không khí xung quanh cô gái nhỏ trở nên thê lương.
Lục Chiêu không nhìn ý hỏi trong mắt mẹ Lục, hắn lại nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô gái nhỏ, tâm tư không ngừng nhảy lên.
Hắn quyết định, ngày mai phải gặp riêng Tống Lan.
"Cháu học cùng lớp với con trai dì nhỉ?"
Mẹ Lục không tìm được nguyên do từ con trai nhưng ít nhiều có thể hiểu được cảm xúc của Hạ Đình từ những nguyên nhân trên người Hạ Đình.
Bà tự nhiên hỏi.
"Dạ… Vâng ạ."
Hạ Đình đang chìm đắm trong thương cảm bị hỏi thì vội vàng lấy lại tinh thần, giọng có phần nghẹn lại nhưng vẫn xem là bình thường mà đáp lời mẹ Lục.
"Nó ở trường thế nào vậy?"
Mẹ Lục giống như thật sự tò mò, hai mắt sáng rực nhìn Hạ Đình.
Hạ Đình theo bản năng nhìn qua người bên cạnh.
Lúc chạm vào đôi mắt màu nâu đất kia thì cô hoảng hốt vội vàng dời mắt đi.
Quay trở lại trên người mẹ Lục rồi thì cô mới cố tỏ ra tự nhiên nói: "Rất phong độ thân sĩ, đối với bạn học hòa đồng.
Còn được bạn học gọi là nam thần nữa."
"Nam thần? Thật á?"
Mẹ Lục trông có vẻ bất ngờ, sau đó là không tin tưởng mà hỏi lại.
Lục Chiêu đối với cái nhìn của mẹ Lục mới rồi làm như không để ý.
Trái tim hắn vẫn còn bị vành mắt đo đỏ như con thỏ nhỏ của người con gái bám lấy, không sao vứt ra khỏi đầu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!