Chương 30: Tình Bạn Không Như Mong Muốn

"Tiểu Dĩnh, có phải trước nay cậu luôn rất hận mình?"

Tô Linh Đan điều tra mãi về những chuyện trước đây nhưng không sao tìm hiểu được.

Trước cô nhớ ra Phan Lệ là bạn của Phương Dĩnh, cô nàng cũng học cùng trường với bọn họ nhưng khác lớp, có lẽ sẽ biết được gì đó.

Có điều đối phương lại tỏ ra không thích cô, không biết là vì chuyện mới đây hay là trước đó đã ghét cô rồi nhưng nói chung là cô không hỏi được gì cả.

Cuối cùng Tô Linh Đan quyết định không âm thầm tìm hiểu nữa mà chặn đường Phương Dĩnh hỏi cho ra nhẽ.

Phương Dĩnh mới đầu là sững người, nhưng sau đó trong mắt lóe lên một tia oán hận giấu đến sâu.

Có điều cho dù cô nàng không chịu nói thì Tô Linh Đan thông qua thái độ của cô nàng cũng đoán được ít nhiều.

"Tại sao cậu không nói cho mình biết, tiểu Dĩnh…"

"Nói cái gì?"

Phương Dĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Tô Linh Đan hỏi ngược lại.

"Mình…"

Tô Linh Đan nhất thời không nói được nên lời khi đối diện với một Phương Dĩnh xa lạ như vậy.

Nhưng khiến cô nói không được là vì cô không biết nguyên nhân vì sao Phương Dĩnh lại ghét cô.

Dù cô vẫn nhận ra được cảm xúc của Phương Dĩnh đã trở nên không đúng.

Trước nay Phương Dĩnh ở trước mặt cô luôn bày ra biểu tình vui vẻ, hiện tại lại lạnh như băng, còn pha chút oán giận.

"Cậu chỉ biết ở một bên hưởng thụ hết sự tốt đẹp, có bao giờ quay đầu lại nhìn xem bạn của cậu thế nào đâu."

"Mình không biết…"

Tô Linh Đan trước những lời oán hận bất thình lình của Phương Dĩnh triệt để bối rối.

Đã vậy Phương Dĩnh còn không muốn nghe cô nói, lạnh mặt cắt ngang.

"Đúng rồi, người vô tư trong sáng thánh thiện như cậu thì làm sao mà để ý mấy thứ này."

Rõ ràng là những lời có vẻ như khen ngợi, từ trong miệng cô nàng lại đầy mỉa mai.

Tô Linh Đan bối rối không biết nên nói thế nào mới phải.

Cho dù cô nói rằng cô chưa từng nghĩ mình là người như vậy thì có ích gì lúc này đâu.

Bởi vì từ lúc nào Phương Dĩnh… Người cô xem là bạn thân đã tự gắn cho cô cái mác đó dù trước mặt cô, cô nàng lại là một bộ mặt khác.

Để rồi khi bản thân mình gặp chuyện không tốt đẹp thì nguyên nhân lại đổ hết lên đầu cô…

"Không phải cậu cũng không xem tôi là bạn hay sao? Lợi dụng tôi…"

"Mình không có!"

Tô Linh Đan đang kinh hoàng thương tâm bỗng nhiên nghe những lời oán trách như vậy thì lập tức hét lên phản bác.

"Mình luôn xem cậu là bạn.

Mình chưa từng nghĩ cậu lại nghĩ như vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!