Edit: Tà vừa edit một đoản văn hí hí ()"
"()
Hai người đứng cách đó không xa nắm tay, học sinh nam lớp họ cũng lục tục ra ngoài.
Cả hai ăn ỷ buông lỏng tay, cậu trai kia cũng rời đi cùng mọi người.
Vẻ mặt Trì Diệp có vẻ rất vui, nụ cười có chút chói mắt, rõ ràng là bộ dáng lưu luyến cậu trai kia không rời. Sau khi nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta một lúc lâu mới quay người về lại lớp.
Dịch Thuần đứng một lúc, hai tay cắm túi quần, "Đi được chưa?"
Trương Đại Thác "Ờm" một tiếng, đi xuống tầng cùng cậu.
Thế nhưng lòng hiếu kỳ của cậu ta không tài nào nhịn xuống được, quay người nhìn chằm chằm Dịch Thuần một lúc lâu. Cậu ta do dự muốn cười trên nỗi đau của người khác, hỏi: "Trì ca... Bơ cậu rồi hả? Woa, Dịch ca, giá trị mị lực của cậu sụt giảm từ khi nào vậy?"
Dịch Thuần không chịu được nữa, đá một phát vào bắp chân cậu ta, nói: "Đi không đây?"
"Đi chứ, đi liền!"
Trương Đại Thác vừa đi ra cầu thang vừa quay đầu lại, dường như khó mà tin được.
Dù cậu ta nhìn kiểu gì thì "vật cưng" mới của Trì ca cũng không sánh được với Dịch ca! Không kể bốn mắt, vóc dáng không cao đẹp bằng Dịch Thuần, nhìn qua đã thấy bị Dịch Thuần K. O khỏi phải bàn.
Có câu "Đã đến Bột Hải thì khó vừa lòng nước vùng khác" (1), Trì Diệp từng thích Dịch Thuần, nào có thể coi trọng tên cùi bắp này được.
(1) : Trích câu thơ , (Tạm dịch: Đã đến Bột Hải thì khó vừa lòng nước vùng khác, ngoại trừ mây trên Vu Sơn) của Mạnh Tử nói về sự chung thủy trong tình yêu. Một khi đã đến vịnh/ biển Bột Hải rộng lớn thì nước ở những nơi khác rất khó lọt vào mắt, ngoại trừ mây trên Vu Sơn thì mây những nơi khác đều bị che khuất. Đây là tác phẩm của nhà thơ thương tiếc cái chết của vợ Ngụy Công, ca ngợi tình yêu giữa vợ và chồng, thể hiện sự chung thủy và nỗi nhớ dành cho người vợ.
Cậu ta "chầng chậc" cảm thán một hồi lâu, chỉ thấy Trì Diệp quá không biết nhìn người.....
Trì Diệp chưa kịp phân thắng bại với Lục Phóng thì đã kết thúc thời gian bị phạt.
Cô quay về lớp, Lục Phóng đi theo lớp trưởng sang phòng bên cạnh lấy sách.
Thái lão đầu dặn dò chuyện sách giáo khoa một lượt rồi mới về văn phòng.
Trong lớp học lập tức ồn ào lên.
Các học sinh nữ chia làm nhóm nhỏ, tụm vào tám chuyện.
Lê Vi và Phương Gia Di chiếm chỗ ngồi phía trên bàn Lục Phóng và Trì Diệp, bao vây cô lại, "Diệp Tử."
Trì Diệp cười, xoa đầu hai cô nhóc, "Tan học mời các cậu đi ăn nhé."
Mấy hôm trước nhờ có Phương Gia Di và Lê Vi giúp cô chép mới xong được bài tập. Không có củ cà rốt Dịch Thuần nên con lừa Trì Diệp cũng không có động lực để chép bài tập.
Cái bình nước này không có ai rót thêm nước, lắc lư một lúc đã bị thủng, chảy hết sạch nước.
Lê Vi nở nụ cười, "Ngon! Trời lạnh thế này, ăn lẩu nhé?"
Trì Diệp gật đầu, "Ok luôn."
Lê Vi tùy tiện lôi điện thoại ra, "Tớ gọi thêm người nữa được không? Kỳ kèo đòi gặp mấy ngày nay rồi. Nếu Diệp Tử không thích thì lúc đó đuổi anh ta đi là được."
Trì Diệp không ngờ tình trường của mình nhấp nhô còn của bạn thân lại đào hoa suôn sẻ.
Cô lười biếng tựa vào lưng ghế, nhíu mày nhìn cô ấy, "Được, phải qua ải của mình đã!"
Lê Vi sửng sốt một chút mới phản ứng được ý của cô, lỗ tai đỏ lên, "Không phải đâu! Không phải là quan hệ đấy! Hầy, thôi không nói với các cậu nữa, lát sau rồi biết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!