Edit: Tà nóng phát điênnn (; ̄д ̄)
Đêm nay là một đêm rất khác.
Trì Diệp không uống say, thậm chí không uống chỉ một giọt, cô đổ sạch lon bia đã được bật nắp đi rồi.
Gió lạnh thổi qua, cả người cô tỉnh táo lại, lập tức hối hận muốn chết.
Cô không muốn bị người khác thương hại mình, thậm chí cũng không thích oán hận ai cả.
Trì Diệp hi vọng Dịch Thuần chỉ thấy một mặt nhiệt tình như ánh mặt trời của mình. Hấp dẫn cậu bằng dáng vẻ tốt nhất của bạn thân chứ không muốn cậu thương xót mình.
Cô có gì mà phải tội nghiệp chứ, không lo ăn không lo mặc, cuộc sống đơn giản, từ nhỏ đến lớn ít có ai có thể bắt nạt được cô.....
Đột nhiên phát sinh chuyện này, hai người ăn ý ngầm chọn quên nó đi.
Qua tuần này là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán dài ngày, bầu không khí trong trường khá là sôi động, đặc biệt là đám học sinh lớp 10 này.
Gân cốt Lục Phóng bắt đầu ngứa ngáy, nghe tin mấy người bạn phải học bù không chơi bóng rổ được liền chuyển ý sang bạn cùng bàn, người mà tuyệt đối không bao giờ học bù.
"Đi đánh cầu lông không Trì ca? Nghe nói lần trước Lê Vi mua vợt rồi, cũng chưa dùng được mấy lần nhỉ?"
Trì Diệp do dự một chút rồi đồng ý.
Sau Tết Nguyên Đán một tuần là đến kỳ thi cuối kỳ.
Tết năm nay đến sớm, cuộc thi trong trường Thập Tứ cũng sắp xếp thi sớm. Thông lệ của trường Thập Tứ là sau khi thi xong phải học thêm một tuần nữa để phân tích bài thi, thuận tiện giới thiệu qua nội dung học của kỳ sau.
Theo lý mà nói, lúc này Trì Diệp hẳn là đi tìm Dịch Thuần, lấy cớ học thêm, trên thực tế là để rút ngắn khoảng cách.
Thế nhưng chuyện buổi tối chủ nhật đó còn rõ mồn một trước mắt.
Cô hơi lúng túng, trước tiên dứt khoát tách ra, tâm trạng thả lỏng hơn rồi tính tiếp.
Lục Phóng vốn chỉ nghĩ hỏi thử thôi, không ngờ cô trực tiếp đồng ý luôn, nhất thời cười lên, "Đúng là chỉ có Trì ca."
Trì Diệp nhìn cậu ta một chút, không lên tiếng.
"Để cảm tạ đại ân đại đức của Trì ca, lớp phó học tập đẹp trai của cậu quyết định chép bài hộ cậu một tuần nhá, ok không?" Lục Phóng nhíu mày, đưa tay lên tạo dáng, "Tuần này là tuần ôn tập, cho cậu mượn vở tớ học đấy, đọc xong chứ gì, thi là dễ."
Trì Diệp vui vẻ, "Chưa từng thấy người nào chém gió hơn cậu đấy."
Cùng là học bá, nhưng Dịch Thuần và Lục Phóng là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Cậu chưa từng khoe khoang thành tích của mình. Cho dù Trì Diệp chúc mừng cậu, cậu cũng dửng dưng. Dường như bản chất của cậu đã là như vậy, không có gì đáng để vui mừng.
Bình thường không biết cậu học ra sao, luôn đọc sách giết thời gian. Khi là truyện trinh thám hồi hộp, lúc lại đọc thơ, trái lại không liên quan gì đến nội dung thi cử. Cũng không thấy cậu chép bài vở, Trì Diệp xem qua sách của cậu, viết rất ngắn gọn. Nhưng lại cực kỳ dễ hiểu, không có một quyển vở ghi chép riêng, giống như chỉ cần một cuốn sách giáo khoa là đủ.
Trong trường Thập Tứ, học sinh như Dịch Thuần là một sinh vật hiếm lạ.
Dường như mặt nào cậu cũng rất bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài trưởng thành anh tuấn, những thứ khác đều dễ hòa lẫn vào trong đám học sinh cấp 3 khác. Nhưng lại như rất khác biệt, cậu chưa bao giờ đi học thêm, tan học liền về cửa hàng đọc sách trinh thám.
Đều thi thử các cuộc thi toàn quốc, đều trèo tường, đều chơi bóng rổ như các chàng trai khác.
Nhưng cậu lại rất đặc biệt.
Trì Diệp cảm thấy điểm nào của cậu cũng tốt. Sự thần bí biến thành sự đặc biệt. Chỉ cần nghĩ tới tên cậu đã cảm thấy được nhịp tim thanh xuân.....
Lục Phóng để ý vẻ mặt Trì Diệp hơi hờ hững đi, không biết tại sao đột nhiên cô lại không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!